Tuy là Ninh Mông quyết định chủ nhật sẽ đi đến doanh trại, chỉ nghĩ đến việc Cố Thừa Hiên phải đến đón mình, liền cảm thấy đau lòng. Một mình anh đi thì cũng không có việc gì, chỉ là phải mang theo 90 cân (1 cân = 1/2kg) nên đi lại vẫn có chút mệt. Thật ra, Ninh Mông không biết mang theo 90 cân đi hai giờ đường núi đối với Trung đội trưởng Cố Thừa Hiên bộ đội đặc chủng mà nói đó là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà, đương nhiên là Ninh Mông không biết nhiều như vậy. Về sau theo quân, cũng không tránh được việc ra vào thành phố mua đồ đạc, suy nghĩ như vậy, Ninh Mông cảm thấy tự mình nên tập thói quen đi đường núi. Vốn định là chủ nhật đi đến doanh trại, nếu đã quyết định một mình đi đường núi, nên Ninh Mông liền quyết định gạt Cố Thừa Hiên, thứ bảy tự mình đi đến.
Sáng sớm thử bảy, Ninh Mông sau khi chào hỏi người nhà rồi lên đường xuất phát. Lái xe đi đến ngọn núi, nhìn đường phía trước, Ninh Mông có phần chùn chân, cuối cùng thì cũng không than phiền gì, chỉ là kêu rên một tiếng rồi bước lên con đường đã được Cố Thừa Hiên cõng đi nhiều lần.
Giữ mùa hè, vừa bắt đầu đi được một đoạn ngắn trên đường, không có cây to, ven đường chỉ có một vài cây cỏ dại, phải đi hết đoạn đường này mới xuất hiện cánh rừng, đi xuyên qua cánh rừng đi thêm một đoạn nữa sẽ đến nơi đóng quân của đại đội đặc chủng rồi. Lúc này không có cây cối che, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Mông bị mặt trời chiếu xuống ửng hồng, nhịn không được gãi mấy cái, vừa ngứa vừa đau.
Những thứ này còn tốt, chỉ là Ninh Mông còn kéo theo một rương hành lý, chỉ mặc một cái quần đùi, cẳng chân lộ ra ngoài cùng với cỏ dại. Chân bị muỗi rừng cắn vô cùng thê thảm, mấy cái giống như một cái bọc to gồ ghề kéo thành một đường, nhìn quái dị vô cùng dọa người. Nhưng mà Ninh Mông cũng không để ý nhiều như vậy, ra sức kéo rương hành lí đi về phía trước.
Trước kia là được Cố Thừa Hiên cõng, tốc độ cũng đuổi kịp, lần này là tự mình đi, lập tức đem ra so sánh. Chính đoạn cỏ dại hay nhìn thấy bên đường kia. Ninh Mông nhìn về khu rừng trước mặt, cuối cùng cũng nở nụ cười, dù thế nào cũng thấy có chút hiệu quả rồi.
Vừa mới ngỉ ngơi được một lát, điện thoại liền vang lên, Ninh Mông nhìn thấy là Cố Thừa Hiên gọi đến quả quyết tắt điện thoại, đương nhiên vẫn cảm thấy vui mừng. Vừa mới cất kĩ điện thoại, cô lại không muốn để Cố Thừa Hiên lo lắng sẽ gọi điện về nhà, đành phải lôi điện thoại ra soạn tin nhắn cho anh…..lúc này em đang có việc, xong việc sẽ gọi điện thoại cho anh.
Vừa uống hết mấy ngụm nước, Ninh Mông tiếp tục kéo rương hành lí đi vào trong rừng. Đoạn đường này đương nhiên không tốt bằng đoạn đường vừa rồi, mặt đất không bằng phẳng, có nơi bánh xe của rương rành lí không đi được, cô chỉ còn cách thu lại tay cầm, xách lên đi qua. Nơi này không nóng bằng bên ngoài, nhưng cũng rất tốn sức, đi được 20 phút, Ninh Mông đã cạn kiệt sức lực rồi.
Có lúc, thực sự cảm thấy họa vô đơn chí. Ninh Mông nhìn về phía con trăn đang nằm giữa đường, trong tay kéo theo rương hành lí mà không biết phải làm gì. Cô không dám nhúc nhích, sợ kích động khiến con trăn bò tới. Đi mấy giờ đồng hồ, trên người đều không còn chút sức lực nào, trên đùi chi chít là vết muỗi cắn, còn có cỏ dại lọt vào trong giày thể thao, đâm vào mắt cá chân, có đau một chút, Ninh Mông từ nhỏ đã được mọi người trong nhà chăm chút rất tốt, đâu có thể chịu được những thứ khổ cực này.
Vừa đau vừa mệt lại vừa sợ hãi, Ninh Mông cũng chẳng quan tâm đến thể diện, khóc toáng lên.
Thật ra thì, bởi vì ở trong núi tín hiệu không tốt nên tin nhắn kia đã không gửi đi được, Cố Thừa Hiên cũng không nhận được. Anh bị Ninh Mông ngắt điện thoại, đi qua đi lại mà vẫn không nghĩ ra cách nào. Quen biết Ninh Mông từ trước tới giờ, tình hình của cô vẫn không đổi, anh vô cùng lo lắng. Gọi điện thoại về nhà cô, lại nghe thấy thím giúp việc nói sáng sớm Ninh Mông đã mang theo hành lí nói là đến doanh trại rồi.
Thì thế, Cố Thừa Hiên sợ đến mức trong lòng rối loạn, cô vẫn yếu ớt, một đoạn đường đi đến đây có phải là muốn lấy mạng cô hay không?! Nghĩ đến những thứ này, Cố Thừa Hiên lại càng thấy bất an, cầm theo điện thoại di động đi ra khỏi phòng làm việc.
Ninh Mông vẫn đứng tại chỗ mà khóc, đi dọc đường đổ ra không ít mồ hôi, trộn lẫn với nước mắt, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn bị dơ dáy bẩn thỉu. Khóc đến mức cổ họng khàn khàn, một tay cô nắm rương hành lí, một tay thì kéo vạt áo sơ mi, không ngừng khóc nức nở. Khi Cố Thừa Hiên đi đến cánh rừng, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, trong lòng sợ hãi đi đến.
Hai mắt Ninh Mông đẫm lệ mờ mịt, hoàn toàn không nhìn rõ tình hình phía trước, chỉ là đột nhiên nghe thấy được âm thanh quen thuộc: “Tiểu Cửu!”
Chớp mắt mấy cái, Ninh Mông mới nhìn rõ là chồng mính, mím mím môi, vừa ấm ức vừa sợ hãi mà gọi anh: “Cố Thừa Hiên……”
“Trước tiên em không nên cử động!” Cố Thừa Hiên lập tức nhìn thấy con trăn trước mặt cô, kêu to để ngăn lại động tác của cô, “Để hành lí tại chỗ, không cần khom lưng, chậm rãi ngồi xổm xuống.”
“Vâng.” Ninh Mông tuy vẫn sợ hãi, nhưng lúc này còn có Cố Thừa Hiên bên cạnh nên đã tăng thêm vài phần dũng cảm.
“Bây giờ chậm rãi đi đến bên cạnh, không cần đi đến trước mặt, vòng qua bên mà đi!”
“Ừ………”
Ninh Mông nghe theo, an toàn mà vòng qua con trăn kia, chuẩn xác nhào vào trong lòng Cố Thừa Hiên mà khóc to: “Làm em sợ muốn chết, tại sao bây giờ anh mới đến?”
Cố Thừa Hiên vỗ vỗ lưng cô, hôn lên đỉnh đầu cô, có lẽ con trăn thấy không còn gì thú vị, lắc lắc thân thể trườn đi.
“Không phải ngày mai mới đến sao? Tại sao hôm nay đã đến rồi? Cũng không nói với anh một tiếng!” Loại bỏ đi nguy hiểm, Cố Thừa Hiên mới nghiêm mặt kéo người trong lòng ra mà dạy bảo.
“Em bị hù chết, anh vẫn còn hung dữ với em!” Ninh Mông bĩu môi, làm bộ như muốn khóc, nhìn qua vô cùng ấm ức.
Cố Thừa Hiên thở dài, một lần nữa ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Em mới là hù chết anh, tình huống vừa rồi, nếu anh không chạy đến thì phải làm sao?”
“Nhưng mà anh vẫn chạy đến đây!” Ninh Mông vùi đầu vào trong lòng anh, rầu rĩ nói.
“Em nghĩ thế nào mà đi một mình đến vậy?”
“Chỉ là em nghĩ đến về sau theo quân cũng không thể mỗi lần ra ngoài đều bắt anh cõng đi, nên tự mình rèn luyện một chút, ai ngờ lại gặp được con trăn lớn như vậy chứ, thật là khủng khiếp!” Cô theo thói quen mà làm nũng, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng vẫn không giảm đi chút thẹn thùng nào.
“Em là vợ của anh, anh cõng em thì có sao? Ai dám cười em, anh chỉ cần một chiêu sẽ kết liễu hắn!” Cố Thừa Hiên không hiểu lời ngon tiếng ngọt, chỉ là có thể nói ra những lời thật lòng, lại dỗ Ninh Mông cười tít mắt.
“Anh xem nè, trên dùi em có nhiều vết muỗi chích quá, mấy con muỗi này độc quá!” Nghe anh nói coi trọng mình như vậy, Ninh Mông lại làm nũng thêm, nâng chân đã thay đổi hoàn toàn cho anh nhìn.
“Anh xem nào…..Em đúng là da mịn thịt mềm, tại sao lại bị cắn thành ra như vậy chứ?” Cố Thừa Hiên đau lòng ngồi xổm xuống. Nhìn nhìn một chút, dính tí nước bọt lên đầu ngón tay, bôi lên những nút đỏ.
Dinh dính, lại có chút nóng hổi truyền đến, Ninh Mông nhíu mày rụt chân: “Anh làm gì thế?!”
“Trừ độc! Chúng ta không giống như những cô bé được, bị muỗi cắn một cái chấm nhỏ liền bôi nước hoa, đối với những chấm to như thế này thì phải dùng nước bọt!” Cố Thừa Hiên chấm chấm vài chỗ, mới đứng lên hỏi, “Bây giờ muốn tiếp tục nghỉ ngơi một chút hay là bây giờ đi về doanh trại?”
“Về doanh trại đi, em còn chưa ăn cơm trưa nữa, chết đói mất!”
Cố Thừa Hiên gật gật đầu, quay lại đi lấy hành lý của cô, theo thói quen liền ngồi xổm xuống: “Leo lên!”
Bây giờ, Ninh Mông không nghe lời mà nằm úp sấp xuống, mà đi đến bên cạnh hay, nắm lấy tay anh: “Cùng đi thôi!”
Cố Thừa Hiên ngẩn người vài giây, rất nhanh nở nụ cười với cô: “Lát nữa mà mệt thì phải nói ra, biết chưa?”
“Ừ.” Ninh Mông kéo kéo cánh tay anh, hai người đi về phía trước.
Thật ra là mệt chết đi được, thật sự là mệt chết đi được, chỉ là nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Thừa Hiên, Ninh Mông liền vụng trộm đi nhanh hai bước rồi lại đi chậm. Đợi đến khi đi đến doanh trại, có người đi đến trêu ghẹo: “Làm sao mà hôm nay Đội trưởng Cố không cõng chị dâu vậy?”
“Mỗi lần đều cõng tôi, tôi nhìn thấy quá đau lòng.” Ninh Mông vốn là người ngoài, đến đây vài lần nên cũng đã quen với những người này, lúc này không giống với lần đầu thận trọng mắc cỡ, rộng rại cười đáp lại.
“A……” Một nhóm người quái dị, “Đội trưởng Cố nghe thấy những lời này nhất định là rất vui vẻ rồi sẽ đứng tại chỗ nhảy nhảy vài lần quá?”
Cố Thừa Hiên nghĩ làm sao mà cô đi lâu như vậy, liền nói vài câu dọa mấy người đang đứng xem náo nhiệt đuổi đi, kéo cô về nhà của mình. Vào phòng, trước tiên để cho cô đi tắm rửa, còn mình thì đi vào phòng bếp lấy bánh trôi ăn liền từ trong tủ lạnh mà cô đem đến hôm bữa, bỏ vào trong nồi nước, bật bếp, cho hơn nửa gói vào nồi.
Ninh Mông đang thắt lưng váy ngủ đi ra thì thấy Cố Thừa Hiên bưng một chén bánh trôi nóng hổi từ phòng bếp đi ra: “Bây giờ còn nóng, em nghỉ ngơi một lát, khi nào nguội rồi ăn.”
Viền mắt Ninh Mông không tự chủ là nóng lên, cha của mình đối xử với mẹ rất tốt, nhưng mà cô chưa từng thấy cha nấu cái gì cho mẹ ăn. Vào lúc này, trong ngày thường người đàn ông mặc quân phục màu xanh áo sơ mi và quần lính với khí huyết sôi trào, đeo tạp dề, bưng chén sứ có kiểu dáng theo ý thích của cô, cảm giác có một loại hạnh phúc an tâm.
“Để anh xem trên người em còn chỗ nào bị thương nữa không.” Cố Thừa Hiên cởi váy của cô, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, nâng một chân của cô đặt lên trên đầu gối mình, tỉ mỉ kiểm tra, “Đây là vết thương do cỏ dại sao?”
“Ừ.” Ninh Mông nghe anh hỏi, tính tình con nít lại nổi lên, đưa đôi mắt mờ mịt sương méo miệng nhìn anh, “Đau quá à……”
Cố Thừa Hiên nghe thấy giọng điệu ấm ức của cô, đau lòng muốn chết, cúi xuống trực tiếp hôn lên những vết cắt ngổn ngang kia.
Ninh Mông hoảng sợ, có chút không được tự nhiên liền chui về trong phía sô pha mà trốn, hơi thở cũng dần hỗn loạn: “Cố Thừa Hiên…..Không cần làm như vậy…….”
Vốn là Cố Thừa Hiên không có ý nghĩ kia, chỉ là ý nghĩa trong lời nói của cô quá sức mê người. Hai người một tuần không gặp, lại đúng lúc ngọt ngào thế này, liền đổi kiểu hôn, đôi môi theo bắp chân cô hướng về phía trước, làm nổi lên vẻ yêu kiều của cô. Thở gấp liên tục, không còn chỗ để lui về phía sau.
Tay anh đang nắm lấy một bên mềm mại của cô nhưng bị ngăn cách bởi lớp lụa mỏng manh của váy ngủ, nhưng không ngờ, lúc này bụng cô lại kêu lên, đúng là phá hư chuyện tốt. Mặt cô đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn anh. Anh cười cười, kéo làn váy của cô bị kéo lên đến eo, giọng nói khàn khàn nói bên tai cô: “An cơm trước…..Em no rồi…… Đêm nay để cho anh ăn……”
Ninh Mông đánh anh mấy cái rồi chạy đến ngồi xuống bàn, ăn ngon lành món bánh trôi do chính tay anh nấu…..