Thiếu Thông Minh Và Nghĩ Quá Nhiều

Chương 7: Chương 7: Phiên ngoại: Tân hôn




Cốc Nam Phong chuẩn bị một phần lễ vật kết hôn.

Hai cuốn notebook, cuốn đầu là dựa theo cuốn bị Kiều Tư Du đốt hỏng làm ra, trong ấy trích dẫn một phần nội dung, viết từng chữ nắn nót, nhưng chữ không đẹp như Kiều Tư Du, viết không ra cảnh đẹp ý vui như đối phương. Cốc Nam Phong không thể làm gì khác hơn là đầu cơ trục lợi, dán lên một ít ảnh chụp hồi còn đi học của mình, cũng coi như nội dung phong phú.

Kỳ thực nếu không phải Kiều Tư Du nhớ kỹ, chính hắn còn quên mất mình từng lãnh bằng khen này nọ. Dù sao từ nhỏ đến lớn bằng khen hắn nhận rất nhiều, không nhớ được.

Một cuốn khác liên quan với Kiều Tư Du, hắn học theo cách viết fanboy của Kiều Tư Du, tự viết những thông tin tư liệu liên quan đến đối phương mà hắn tìm được. Cốc Nam Phong đang chuẩn bị cho tối ngày hôm ấy, đầu tiên là tặng lễ vật, sau đó ngồi với Kiều Tư Du dưới trăng, thuận đó…

Kết quả hiện thực khiến hắn không biết làm sao.

Tửu lượng Kiều Tư Du không tốt, uống mới hai ly đã gục trên giường. Trang điểm và kiểu tóc chưa tháo ra, tựa vào đầu giường nhỏ giọng ngáy, Phúc Phúc núp trong ngực anh cũng là bộ dáng mệt chết.

Cốc Nam Phong với báo sư tử ngồi xổm trước mặt họ nhìn chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định ôm người vào nhà tắm tắm.

Cởi quần áo Kiều Tư Du, giúp anh tắm, trong quá trình ấy Cốc Nam Phong hận không thể nhảy vọt vào thùng nước lạnh.

Hắn tắm rửa Kiều Tư Du sạch sẽ, bọc anh trong áo tắm đi ra. Kiều Tư Du bị Cốc Nam Phong ôm lên giường, lúc nhét vào ổ chăn thì tỉnh rồi.

Anh níu chăn nhìn đối phương, hai má ửng đỏ.

Cốc Nam Phong ở bên xoa xoa đầu anh.

Kiều Tư Du kéo tay hắn, mắt đưa tình mà nhìn hắn.

Bị người yêu nhìn như thế thì là người đều không chịu nổi, Cốc Nam Phong ôm cả chăn lẫn người: “Ngủ mau. Cả ngày nay mệt chết rồi.”

Biểu tình Kiều Tư Du buồn bã, anh tưởng tối nay là đêm tân hôn của họ, làm sao mà ngủ được?

Không đợi Cốc Nam Phong làm động tác kế tiếp, Kiều Tư Du đã xốc chăn, xúc tu tinh thần trực tiếp đưa vào trong mây ý thức của đối phương.

“Chờ đã Kiều Kiều!”

Kiều Tư Du giãy dụa ngồi trên người Cốc Nam Phong, trong chớp mắt mở ra mây ý thức, mùi dẫn đường tràn ngập cả phòng, khi kết hợp nhiệt bao phủ toàn thân, Cốc Nam Phong nắm tay chân anh suýt chút nữa bầm đen.

Hàng rào tinh thần không hề ngăn cản, tinh thần lực của dẫn đường Kiều Tư Du cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong đầu hắn.

—— Không phải anh nói mắt em đẹp lắm sao?

—— Anh thích mà.

—— Anh hôn em đi, em là người của anh rồi.

Trong phút chốc, chợt lóe lên trong đầu, Cốc Nam Phong không tâm tư để xem. Hắn trực tiếp ngồi dậy từ trên giường, ôm Kiều Tư Du, hôn anh rồi lại hôn anh, không kịp đợi hai tay thô lỗ xé áo ngủ trên người đối phương đã vuốt ve cơ thể anh.

Thế giới trong mây ý thức nổi lên từng cơn gió to, thổi tung bãi cỏ đong đưa, mặt hồ dập dờn, tiếng chuông gió xen lẫn tiếng mưa rơi, vang vọng khắp không gian.

Cốc Nam Phong muốn khắc chế một chút, bình tĩnh một chút, hắn muốn ôn nhu, săn sóc chiếm lấy người trong lòng, nhưng Kiều Tư Du quá trêu người, lúc hắn khẽ hôn đối phương, đối phương đã kẹp eo hắn bằng hai chân, lúc hắn chân chính tiến vào đối phương, trong đầu toàn là tiếng rên rỉ ngọt ngào của đối phương, bên tai luôn có tiếng thở dốc gấp gáp không ngừng.

Kiều Tư Du còn leo lên vai hắn, ôm hắn, cắn lỗ tai hắn, làm nũng mà cọ cọ gò má hắn. Trong anh vừa mềm lại vừa nóng, trán Cốc Nam Phong đổ mồ hôi, nhấc mông thịt đối phương đè lên quần mình.

Kiều Tư Du ôm hắn, trong miệng đều là tiếng thở dốc không thành lời, thỉnh thoảng có vài tiếng nghẹn ngào khiến bắp thịt sau lưng Cốc Nam Phong căng chặt, trong hơi thở toàn là mùi vị trên người đối phương.

Hương rượu thơm ngọt pha lẫn với trái cây ngòn ngọt.

Em ấy kêu rất thoải mái.

Em ấy nói muốn mình đụng chỗ ấy.

Em ấy nói muốn chậm một chút, ra sức một chút.

Cốc Nam Phong sắp bị nóng đến nổ tung, hắn chôn bên gáy đối phương, mút xương quai xanh anh, gặm cắn cằm anh.

Eo đối phương mềm mại, một tay có thể ôm trọn, rất nhỏ nhắn, ngồi vặn vẹo trên người mình. Cốc Nam Phong nhắm mắt lại, hắn sợ mình tiếp tục nhìn nữa thì bắn hay không là cả một vấn đề, máu mũi tuôn ra không ngừng.

Ngược lại, Kiều Tư Du hôn lên mắt hắn, qua mây ý thức hỏi đối phương: Sao anh không nhìn em, em không đẹp ư? Do em không nói được, nên không gọi giường được sao?

“Đủ rồi, Kiều Kiều, đừng nói.” Lưng Cốc Nam Phong đều là mồ hôi, hắn chặn đôi môi Kiều Tư Du, triệt để mở hàng rào tinh thần của mình ra, hắn ôm người thật chặt vào lòng, hắn dùng lưỡi đẩy răng trong miệng đối phương rồi tùy ý xâm lược, hắn thẳng lưng không ngừng chọc vào nơi sâu nhất, tinh thần của hai người trong mây ý thức triệt để giao hòa với nhau.

Cảm giác vui sướng tăng lên gấp mấy lần, Kiều Tư Du cảm giác mình sướng không thở nổi, ngay lúc đối phương bỗng tăng nhanh tần suất đưa đẩy thì mất khống chế mà hét to, rồi hậu tri hậu giác mà che miệng mình.

Giọng anh khàn khàn, khó nghe.

“Kiều Kiều, em đừng che. Êm lắm.” Cốc Nam Phong gỡ tay anh, đẩy anh ngã lên giường, nâng eo anh mà tàn nhẫn đâm vào, gân xanh bên gáy đã nổi lên muốn bay ra ngoài. Hắn không ngừng ôn nhu trìu mến hôn môi Kiều Tư Du, động tác dưới thân lại không chút kiềm chế, độ mạnh ấy như muốn phá hỏng anh, còn dùng tay an ủi cái thứ phía trước bị lạnh nhạt hồi lâu.

Trước sau đều bị bao quanh bởi cảm giác vui sướng, nơi háng tê tê dại dại như có dòng điện chạy khắp toàn thân, trong đầu là cảm xúc sung sướng dâng trào tột cùng đến mỗi một dây nơron thần kinh, chúng nó quấn quýt nhau như trao đổi lời yêu tinh tế dày đặc và nỉ non, cơ thể với tư duy đồng bộ, không biết bên nào thoải mái hơn, anh khó nhịn đến mức đầu ngón tay cào lưng đối phương, khóc nức nở đạt tới cao trào.

Cốc Nam Phong bị kích động và co rút của thịt huyệt kẹp đến bắn ra, hắn nằm trên người đối phương mà thở gấp, nhắm mắt cảm thụ cơn sóng ầm ầm biến mất trong đầu, chỉ dư lại ký ức trong tư duy đối phương mở rộng không giữ lại chút nào với mình.

Nhìn màu đen hơn nửa trước mắt, Cốc Nam Phong mở mắt thì thấy Kiều Tư Du ngủ thiếp đi, trên mặt anh có chút ửng hồng chưa rút đi, mái tóc bết mồ hôi và khóe mắt rưng rưng khiến anh thoạt nhìn càng thêm mỹ vị ngon miệng.

Cốc Nam Phong thấy mình cứng nữa rồi.

Niệm trăm lần trong lòng phải tỉnh táo, hắn tìm khăn lau đi đống bừa bộn trên người hai người, lúc này mới ôm người vào lòng ngủ.

Qua giấc mơ hắn thấy hết ký ức của Kiều Tư Du, từng chút một xem nửa đời đối phương.

Hôm sau, lúc tỉnh lại, vẻ mặt Kiều Tư Du mơ màng, bị Cốc Nam Phong đè hôn hồi lâu mới phản ứng.

Kiều Tư Du chớp chớp mắt, bây giờ anh có thể nói chuyện ngay trong đầu đối phương, không cần thông qua tinh thần lực.

“Thế giới thường ngày của anh là vậy hả?” Tiếng gió, tiếng nước, thậm chí là tiếng bụi rơi trên tường đều nghe rõ hết.

Cốc Nam Phong hôn anh: “Kể cả tiếng em chớp mắt anh cũng có thể nghe được.”

Vì thế mỗi lần em nhìn anh, anh đều biết.

Kiều Tư Du đã lật nhìn ký ức đối phương, thấy sinh hoạt của đối phương khi tham quân, vừa mới đầu thì còn bình thường, sau khi đi tiền tuyến thì mỗi ngày đều sờ soạng lần mò trên đường ranh sinh tử, một thân adrenalinekhông nơi phát tiết, nói: “Thì ra lúc này anh mới học được ba hoa.”

“Đúng đúng đúng đều tại anh, do anh học bậy bạ, miệng anh khiếm.”

“Lính gác các anh đều nghĩ dẫn đường chúng em thế sao?”

“Không phải. là do miệng em hiểu không, do miệng quá nghiện, ai cũng nói mà em không nói thì sẽ không hợp bầy, nhưng nói chung vẫn không có tố chất, việc này không đúng, anh sẽ chỉnh sửa thái độ lại!”

Kiều Tư Du nhìn một chút liền bật cười: “Anh dĩ nhiên cũng bị doạ khóc!”

“Lần đầu tiên trở về từ chiến trường ai không khóc.” Cốc Nam Phong bị nói về ký ức non nớt ngày trước thì lúng túng, hắn nhanh chóng xuống giường lấy hai cuốn notebook đưa tới trước mặt Kiều Tư Du.

Cuốn notebook rất tinh xảo, Kiều Tư Du mở cuốn đầu ra nhìn nội dung viết bên trong, đối phương thêm mấy bức ảnh mới vào, khép lại cuốn sổ thì Cốc Nam Phong tới.

“Còn cuốn này.” Cốc Nam Phong mở một cuốn khác, bên trong ghi lại toàn bộ tài liệu cá nhân của Kiều Tư Du, “Anh viết không đầy đủ mấy, hôm nay hai chúng ta rảnh cả ngày có thể lấp đủ nó. Viết xong cuốn này thì đổi cuốn mới.”

Kiều Tư Du cười: “Chữ anh xấu quá.”

Anh nói thêm: “Nhưng em rất thích.”

Cốc Nam Phong xoa xoa lỗ tai anh, hôn anh. Lúc này dơi nhỏ bay lên vai Cốc Nam Phong, hắn mới chợt hiểu ra rồi nói: “Em đói bụng không, anh nấu cơm, nếu mệt thì em ngủ thêm lát đi.” Nói xong thì xuống giường làm đồ ăn.

Kiều Tư Du ngồi trên giường lật cuốn sổ của Cốc Nam Phong, thấy ngay trang đầu đối phương viết ‘chồng của Kiều Tư Du’ thì vừa ngọt vừa muốn cười.

Phía dưới ghi tùm lum tùm la, gì mà lớn lên đẹp trai, thái độ nhận sai tốt, có tiền có thể mua mua mua. Anh lại nhìn cuốn viết về mình, trên ấy viết đôi mắt rất to rất đẹp, làn da trắng sứ, người ôn nhu, thiện lương, chỉ cần dỗ dỗ một chút đã tha thứ cho ông chồng khốn nạn trong quá khứ.

Kiều Tư Du cười muốn chết.

Anh lấy bút ra, trong cuốn ‘lớn lên đẹp trai’ kia của Cốc Nam Phong, viết kế bên: 19.

Sau đó nghĩ nghĩ, không chắc chắn lắm liền đổi thành: 19+.

Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, trung úy Kiều vẫn là một fanboy chăm chỉ nghiêm cẩn.

Hết.

Lương: Truyện hết đầu tiên trong nhà. Truyện dù ngắn nhưng thịt thà vẫn có. o(≧▽≦)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.