Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều

Chương 18: Chương 18: Anh cũng đã cứu tôi, huề nhau




Giọng điệu của Tiểu Bao Tử tràn ngập hưng phấn, “Lúc trước nhặt nhiều rác rưởi như vậy, cũng chỉ tăng lên một điểm giá trị thiện cảm, mà lần này, vậy mà một lần cho mười điểm…… Nếu là mỗi người đều nói như vậy, Tiểu Bao Tử rất nhanh sẽ lên tới cấp hai!!”

Hàn Mộ Vi trầm mặc, thật lâu sau, mới rũ lông mi xuống, “Tiểu Bao Tử, mỗi lần thăng cấp đều đau như vậy sao?”

“……”

Tiểu Bao Tử trầm mặc một trận, qua một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói: “Cũng không phải mỗi lần…… Đều đau như vậy …… Chủ yếu là bây giờ trong thân thể chủ nhân có quá nhiều tạp chất, có quá nhiều yêu cầu cải thiện…… Về sau…… Khả năng, có lẽ sẽ không đau như vậy nữa!”

“Phải không?” Hàn Mộ Vi nhìn tay chính mình, nhắm mắt lại, trước mắt phảng phất lại hiện lên chuyện phát sinh ban đêm kia, còn có khi chiếc xe kia đụng vào chính mình, cái loại thống khổ xương cốt chui vào nội tạng này ……

“Bị đâm chết như vậy, thật sự rất thảm đi?” Hàn Mộ Vi lầm bầm lầu bầu.

Đau đến chết như vậy, mặt ngoài cô nói như mây bay gió thoảng nhưng kỳ thật cũng không muốn lại trải qua một lần nữa?

Tiểu Bao Tử đồng ý mà gật gật đầu ở trong óc, “Đương nhiên rồi! Đã chết như vậy, nhiều uất ức nha! Chủ nhân, Tiểu Bao Tử cùng cô, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ thay đổi đi! Không, kỳ thật từ ngày hôm qua chúng ta đã bắt đầu thay đổi!!”

“Cố lên chủ nhân! Cô nhất định có thể!!”

Trong đầu, Tiểu Bao Tử kích động vì cô phồng lên kính, không biết vì sao, mười mấy năm cô đơn và chết lặng này của Hàn Mộ Vi trong nháy mắt đều chậm rãi bị giọng nói non nớt này hủy diệt, trái tim chậm rãi ấm lên……

“Uhm.”

Nhàn nhạt mở miệng, Hàn Mộ Vi gật gật đầu.

Tuy rằng có thể đoán trước được chính mình một khi làm quyết định này, sinh hoạt lâu dài nhất định sẽ phát sinh thay đổi chính mình nhất sợ hãi, nhưng tại giây phút này, cảm thụ được thân thể chính mình vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, Hàn Mộ Vi đột nhiên cảm thấy, thử một chút……

Cũng chưa chắc không thể.

Như vậy nghĩ, khóe miệng Hàn Mộ Vi lộ ra một tia buồn rầu rồi lại mang theo vài phần chờ mong tươi cười ra……

Thời điểm Mặc Dung Uyên đi vào phòng bệnh, nhìn thấy một nụ cười như vậy. Ánh mắt hơi lóe, Mặc Dung Uyên đi qua, nhìn cô gái trước mặt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô cứu chú Lưu! Tôi kêu Mặc Dung Uyên.”

Anh vươn tay tới, trên mặt mang theo vài phần cảm kích cười với cô.

Hàn Mộ Vi giật mình một chút, nhìn người trước mắt này……

Anh…… Không phải buổi sáng cô nhìn thấy, ở cách vách nhà cô, hóa ra là người đàn ông ở trong nhà bà Lưu tập Thái Cực quyền sao……

Nhìn anh vươn tay tới, Hàn Mộ Vi chần chờ một lúc lâu, vẫn chậm rãi vươn tay……

Cầm tay đối phương.

Anh tay rất lớn, mang theo kén thật dày, thoạt nhìn thường xuyên ở bên ngoài, đều phơi ra nhàn nhạt màu đồng cổ……

Nhưng là, lại rất ấm áp.

Làm người ta cảm giác được một cổ cảm giác an toàn không biết từ đâu mà đến ……

Hàn Mộ Vi lập tức thất thần.

Mặc Dung Uyên cũng sửng sốt một chút, tay cô rất nhỏ, một bàn tay anh hoàn toàn có thể khoanh cổ tay cô lại, thậm chí còn sẽ không lòi ra một bộ phận …… Rất nhỏ, lại rất trắng, trắng như trong suốt, anh thậm chí có thể nhìn xuyên thấu qua làn da thịt mỏng của cô thấy mạch máu của cô ……

Lòng bàn tay cảm nhận được xúc cảm mềm mại của tay cô ……

Trái tim Mặc Dung Uyên hơi hơi động, theo bản năng nắm lấy tay cô lần thứ hai lúc thu hồi một chút.

Hàn Mộ Vi sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.

Mặc Dung Uyên hiển nhiên cũng bị hành động của chính mình dọa rồi, bị cô nhìn như vậy, theo bản năng buông tay ra, nhưng trong phút chốc cô thật sự thu hồi tay, anh lại cảm giác được một cổ tiếc nuối ngẫu nhiên.

“Anh cũng đã cứu tôi, huề nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.