Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều

Chương 21: Chương 21: Cô nhóc thật đáng yêu




Hàn Mộ Vi cắn răng, chậm rãi tăng tốc…

Lý tưởng tốt đẹp, hiện thực là cảm giác của xương, dù sao Hàn Mộ Vi cũng có một thời gian dài ít vận động, cho dù thể chất của cô có tăng lên, cũng là không đủ.

Hàn Mộ Vi chạy vòng quanh hai phần ba tiểu khu, cô đã sớm thở hồng hộc, tay chân cũng bắt đầu tê dại, trên trán cũng không ngừng rịn ra mồ hôi…

Buồn bực nhất chính là cô mới chạy được hai phần ba vòng, cô chạy mệt như vậy, mà Mặc Dung Uyên kia đã chạy vượt qua cô hai lần!

“Chủ nhân, cố lên, cố lên! Chỉ còn một phần ba vòng nữa…Chủ nhân, hiện tại mới bắt đầu, hôm nay chạy một vòng coi như là hoàn thành nhiệm vụ! Cố lên, cố lên…Nhất định có thể hoàn thành!”

Tiểu Bao Tử cổ vũ cho cô.

Hàn Mộ Vi mệt mỏi đỡ lấy tường, lau mồ hôi, chỉ thấy Mặc Dung Uyên từ bên người cô, thoải mái chạy qua, nhìn trang phục trên người anh, thậm chí ngay cả chút mồ hôi cũng không có.

Hàn Mộ Vi khẽ cắn môi, cũng chạy theo về phía trước, chạy khoảng năm phút sau, cuối cùng cũng chạy hết một vòng.

Không biết vì sao, lúc cô chạy nốt một phần ba vòng, Mặc Dung Uyên hình như cũng chạy chậm lại, tuy cô vẫn luôn không vượt qua anh, nhưng anh vẫn luôn trong phạm vi tầm mắt của cô, không có đi xa.

Chạy xong một vòng, đúng lúc về đến cửa Hàn gia, nhìn đồng hồ đã 6 giờ 45, đến giờ ăn sáng.

“Chúc mừng chủ nhân, chủ nhân thật giỏi, hôm nay nhiệm vụ được hoàn thành một cách viên mãn, hy vọng ngày mai chủ nhân cũng có thể tiếp tục cố gắng chạy hơn nửa vòng!” Trong đầu, Tiểu Bao Tử tiếp tục khen ngợi cô.

Tiểu Bao Tử này….

Làm sao cô chạy xong, nó còn kích động, hưng phấn hơn cô, thật khó hiểu, trong lòng Hàn Mộ Vi cảm thấy ấm áp.

Mặc Dung Uyên đã quay lại căn phòng bên cạnh tắm rửa, lộ ra cơ bụng rắn chắc hoàn mỹ, nhưng trên lưng lại có một số vết thương…

“Ý chí của cô nhóc rất mạnh….”

Lẩm bẩm nói một mình, Mặc Dung Uyên khẽ cười, sau đó lau sạch người, rời khỏi nhà tắm.

Lúc trở dưới lầu, chú Lưu đã chuẩn bị xong bữa sáng, Mặc Dung Uyên ngồi xuống: “Chú Lưu, hôm nay chú lại đi ra ngoài sao? Không phải cháu đã nói bữa sáng để cháu đi mua sao?”

Chú Lưu cũng ngồi xuống, lấy một chiếc bánh bao nóng hổi cho anh.

“Cháu mua ở bên ngoài, sao có thể bằng tự mình làm? Bánh bao thịt này là món mà khi con bé cháu thích ăn nhất…”

Mặc Dung Uyên cười, cắn một miếng bánh bao, nước canh nóng hầm hập khiến cho dạ dày anh lập tức trở nên ấm áp, trong lòng Mặc Dung Uyên cũng trở nên mềm mại…

Mặc dù chú Lưu chỉ là quản gia mà ông nội sắp xếp cho anh, nhưng từ nhỏ cha mẹ đã không ở bên cạnh anh, anh đi học là do chú Lưu đón, họp phụ huynh là chú Lưu đến, ba bữa cơm của anh cũng là do chú Lưu tự tay chuẩn bị cho anh…

Đối với anh mà nói, chú Lưu đã sớm trở thành người nhà của mình, cho dù hiện tại ông đã già nhưng anh cũng hy vọng chú Lưu ở bên cạnh mình.

Chỉ là tuổi tác của chú Lưu đã cao, chỉ có một mong ước như thế, anh cũng giúp ông thực hiện.

Thời gian trước lúc anh hoàn thành một nhiệm vụ bí mật, anh bị thương không nhẹ, đúng lúc quân đội ép anh về nhà tĩnh dưỡng, Giang Thành khá tốt, anh nghĩ đến chú Lưu liền nói với ông nội, đi theo chú Lưu về Giang Thành.

Mới đến mấy ngày, Mặc Dung Uyên cảm thấy nơi này thật dễ chịu, không chỉ có hoàn cảnh tốt, con người thuần phác hơn thủ đô, ngay cả người…

Cũng nhiều hơn mấy phần tình người so với thủ đô.

Cô nhóc nhà bên không thích nói chuyện, cũng rất đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.