Bánh bao nhỏ đang bay tới bay lui ở bên cạnh Hàn Mộ Vi, giọng nói trong đầu cũng không có dừng lại, Hàn Mộ Vi vốn định ngủ, lại bị nó ồn ào đến căn bản ngủ không được, rơi vào đường cùng, đành phải ngồi dậy, nghe lời mà đứng trước tủ quần áo.
“Đây... là cái quỷ gì vậy?! Cô tốt xấu cũng là thiên kim Hàn gia của Giang Thành mà? Một bộ quần áo thể thao liền thân cũng không có sao?!” Bánh bao nhỏ vòng quanh cô hô to gọi nhỏ.
Hàn Mộ Vi nhấp môi, trừng mắt liếc nhìn nó một cái, thật vất vả mới từ bên dưới tủ quần áo tìm được một bộ đồng phục thể dục của trường, rộng thùng thình mặc vào cũng giống như quần áo thể thao rất thoải mái, chỉ là bởi vì Hàn Mộ Vi quá gầy, bộ quần áo này lại là bộ size lớn duy nhất còn sót lại, cô mặc vào giống như trộm đồ của người lớn mặc vậy.
“…… Kệ, thay bộ này đi!” Giọng nói của bánh bao nhỏ tràn ngập sự thương hại.
Hàn Mộ Vi căn bản chưa biết được bản thân bị thương hại, buộc xong đuôi ngựa, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi cửa.
Hàn Mộ Vũ đang ở phòng khách xem TV, vừa thấy cô xuất hiện, nhịn không được trừng mắt liếc cô một cái.
Hàn Mộ Vi không để ý đến cô ta, bánh bao nhỏ này vẫn đang ở trong đầu cô lải nhải, phiền chết được, cô chỉ muốn làm cho nó an tĩnh lại, sau đó nhanh đi ngủ!
Tiểu khu nơi Hàn gia sống là tiểu khu cao cấp, an toàn không cần lo lắng, đúng vào lúc chạng vạng, rất nhiều gia đình đều đã ăn xong bữa tối, đang vận động trong công viên của tiểu khu.
Từ Hàn gia đi đến công viên, lại đến chỗ thiết bị vận động của ông lão bà lão tập luyện một lúc, Hàn Mộ Vi lúc này mới được hệ thống cho phép về nhà.
Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc……
Hàn Mộ Vi ánh mắt hơi lóe, là…… Cố Thiếu Ngang?
Cố Thiếu Ngang đã mười tám tuổi trông rất tuấn tú, mắt ngọc mày ngài, lúc nói chuyện khóe miệng bắt cười, khiến cho người khác như tắm mình trong gió xuân.
Hàn Mộ Vũ ngồi ở một bên, hai mắt phát ra ánh sáng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Cố Thiếu Ngang.
Cố Thiếu Ngang tuy rằng có chút không kiên nhẫn, nhưng trước sau vẫn lễ phép cười.
Hàn Mộ Vi cúi đầu, trước đó hệ thống đã cho cô trải qua 3 tháng một lần, cô đã sớm thăm dò rõ ràng tính nết của vị Cố công tử này rồi……
Anh chính là một ngụy quân tử, bên ngoài đối với người khác lễ phép lại thân thiết, kỳ thật rất nhiều người anh ta căn bản không để vào trong mắt.
Ví dụ như cô, với tư cách là một người trong ba tháng không hiểu sao bị sắp xếp hẹn hò với anh ta, Hàn Mộ Vi rất rõ ràng, từ ánh mắt đầu tiên anh ta nhìn thấy cô liền không có thiện cảm với cô, cảm thấy cô vừa không thông minh lại yếu đuối, còn khó coi, chỗ đáng khen duy nhất cũng chỉ có một ông ngoại địa vị cực cao ở Đế Đô.
Tất cả đều giống như dự liệu của cô trong ba tháng, Hàn Tử Tư vừa thấy cô tiến vào, liền nhường đường cho cô qua, sau một màn chào hỏi khách sáo với cha Cố, liền bảo Cố Thiếu Ngang đưa cô ra ngoài đi dạo.
Hàn Mộ Vi biết phản kháng là không thể nào, liền trầm mặc mà đi theo Cố Thiếu Ngang đi ra cửa, làm lơ ánh mắt oán giận của Hàn Mộ Vũ ở phía sau lưng……
“Cô thích ăn thanh long?” Đi được chốc lát, Cố Thiếu Ngang hỏi.
Hàn Mộ Vi không nói gì, an tĩnh mà tiếp tục đi về phía trước.
Cô biết tại sao anh ta lại hỏi như vậy, vừa mới ngồi xuống, dì Lưu bày một mâm trái cây trước mặt cô. Bánh bao nhỏ ở trong đầu cô vẫn luôn ồn ào đúng lúc nên ăn trái cây, còn giống như đi học, giảng giải cho cô nghe một đống giá trị dinh dưỡng của đủ loại trái cây.
Hàn Mộ Vi nghe đến chóng mặt nhức đầu, căn bản không muốn nói chuyện, nhưng vẫn ăn thanh long, lại không nghĩ rằng bị anh ta nhìn thấy.
Cô nhớ rõ, lần gặp mặt trong 3 tháng trước, lần đầu tiên gặp mặt, Cố Thiếu Ngang chính là vừa ra tới liền mặt lạnh, cũng không quay đầu lại mà ngồi vào trong xe, để cho cô một mình ngồi ở công viên nửa tiếng, chờ cha Cố ra đón mới trở về.
Ngay lúc đó anh ta tựa hồ rất phẫn nộ, cô nghe thấy anh ta lén gọi cho mẹ của anh ta: “Cô gái mà cha sắp xếp, trong vừa gầy vừa nhỏ khô cằn cũng thôi đi, còn là một đứa ngốc, ngồi nửa tiếng ngay cả một câu cũng không nói! Xem ra tin đồn là thật sự, cháu gái của ông lão Vệ là một đứa câm! Còn là một đứa câm IQ thấp nữa chứ!! Mẹ, sao cha có thể sắp xếp một người như vậy cho con xem mắt chứ?!”