Từ lúc đó cô đã biết, cô gái thoạt nhìn khiến cho người ta thương tiếc này, muốn cướp hết tất cả của cô.
Hàn Mộ Vi không nói gì, cũng không nhìn vẻ mặt chột dạ Quý An Thừa, lau sạch máu ở khóe miệng, chậm chạp mà đi ra khỏi đại sảnh của yến hội.
“Hàn Mộ Vi, cô cút ra ngoài cho tôi!! Hàn gia của chúng tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ, mất mặt như cô……”
Phía sau, Hàn Tử Tư vẫn còn đang quát mắng. Xấu hổ, mất mặt?
Hàn Mộ Vi nhìn khách khứa trong yến hội ghé vào nhau cười, lạnh lùng mà cong khóe miệng. E rằng xấu hổ mất mặt, không chỉ có mình cô! Không để ý đến ánh mắt của mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô, mặt vẫn đau như kim châm, Hàn Mộ Vi lên lầu, chỉ thu dọn túi của mình rồi đi xuống lầu, vậy mà vừa đi đến cầu thang thì Lưu Băng Tinh và Hàn Mộ Vũ đã mang ánh mắt nồng đậm ý cười. “ Muốn đi thật à?” Xung quanh không có ai, cho nên giọng nói của Hàn Mộ Vũ cũng khôi phục lại sự lạnh lùng châm biếm hằng ngày. Hàn Mộ Vi không để ý đến cô ta, cất bước muốn đi, nhưng hai người Hàn Mộ Vũ lại cản đường của cô, không cho cô rời đi. Hàn Mộ Vi lạnh lùng nhìn bọn họ, bọn họ không phải là người hy vọng cô đi nhất sao? Hiện tại lại muốn làm gì nữa đây? “ Muốn đi được thôi.” Lưu Băng Tinh nhíu mày, “ Để đồ lại!” Bà ta hất cao cằm, “ Ai mà biết mày có lấy đồ gì đi không!” Hàn Mộ Vi trong lòng có chút mỉa mai, trên mặt cũng không biểu cảm. Thực ra cô biết, bọn họ cũng y như Hàn Tử Tư, không yên tâm cô sẽ đem theo tài sản của mẹ ruột để lại đi mà thôi. Hiện tại chỉ là muốn xác nhận... “ Đúng vậy! Lỡ như mày lấy trộm trang sức quý báu của mẹ và tao thì sao?” “ Muốn đi được thôi, để tao kiểm tra...” Hàn Mộ Vũ vừa nói, liền muốn đi đến cướp túi của Hàn Mộ Vi. Nhưng Hàn Mộ Vi lại trực tiếp tránh đi, không để cho cô ta cướp được. Chân của Hàn Mộ Vũ không vững, thế là trực tiếp ngã từ trên cầu thang xuống! “ Tiểu Vũ!!!” Lưu Băng Tinh hét lên, tiếng kêu thất thanh khiến cho khách khứa dưới lầu đều chạy đến xem. Khách khứa quần áo lộng lẫy thấy Hàn Mộ Vũ ngã nằm trên đất, lại nhìn về phía Hàn Mộ Vi đang đứng ở đầu cầu thang không chút bị thương, ánh mắt đều có chút phẫn nộ. Sắc mặt của Lưu Băng Tinh tái nhợt chạy xuống lầu, ôm Hàn Mộ Vũ lên, kiểm tra tình hình của cô ta, sau đó trừng mắt nhìn Hàn Mộ Vi: “ Hàn Mộ Vi! Tiểu Vũ có lòng tốt ngăn cản con đi, sao con có thể đẩy nó xuống chứ! Con quá đáng thật đấy... Tiểu Vũ, Tiểu Vũ của mẹ...” Hàn Mộ Vũ được bà ta ôm yếu ớt cầm cánh tay của Lưu Băng Tinh, “ Con.. không sao.” Lại nhìn lên lầu, giọng nói yếu ớt: “ Chị... chị ơi, đừng đi, cũng đã muộn như vậy rồi, bên ngoài còn đang mưa... chị đi như vậy có thể đi đâu chứ?” “ Chị ơi, là em không tốt, em sớm nên nhìn ra người mà anh An Thừa thích là chị... Xin lỗi chị, em sẽ xóa bỏ hôn ước với anh An Thừa, trả anh ấy lại cho chị, có được không chị...” “ Chị ơi, đừng đi...” Quý An Thừa không biết từ lúc nào đã chen lấn lên được, ánh mắt phức tạp từ trên mặt Hàn Mộ Vi chuyển đến trên mặt Hàn Mộ Vũ, Tiểu Vũ vẫn luôn tốt với anh ta và Vi Vi như vậy. Anh ta không thể nào hiểu được, sao Vi Vi lại làm như vậy với cô ấy? Vi Vi... không phải rất lương thiện rất đơn thuần sao? Lúc còn nhỏ bọn họ vẫn cùng nhau đi cho chó lang thang ăn, tính cách của anh ta khá lầm lì hướng nội, căn bản không có ai muốn chơi cùng anh ta, chỉ có Vi Vi sẽ không từ chối anh ta... Tuy nhiên sau đó có thêm Tiểu Vũ, nhưng Vi Vi đến trước, anh ta đã động lòng với cô trước, nếu không nói không chừng anh ta sẽ yêu Tiểu Vũ.