Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều

Chương 5: Chương 5: Hệ thống bánh bao




Giọng nói kia vẫn đang tiếp tục, còn càng ngàng càng gấp gáp, sau khi Hàn Mộ Vi bị niệm suốt một tiến, cuối cùng không nhịn được nữa, đôi mắt thất thần nhìn bầu trời, hồi lâu, đôi môi khô khốc cuối cùng cũng mấp mấy: “ Hắc Bạch vô thường… sao vẫn chưa đến?”

Giọng nói kia giống như bị nghẹn, nhìn dáng vẻ chết lặng của cô lập tức nổi giận lên: “ Có bổn hệ thống ở đây! Bổn hệ thống nói sẽ giúp cô báo thù, để cô đi lên đỉnh cuộc đời! Cua được cao phú soái…Cô còn muốn tìm Hắc Bạch vô thường làm cái gì chứ?!”

“….”

Hàn Mộ Vi vẫn giống như chưa nghe thấy, một chút phản ứng cũng không có.

Giọng nói kia càng buồn bực hơn, hít sâu một hơi, sau đó mới nói: “Sao cô không giống loài người bình thường thế hả?! Bị bắt nạt đến chết như vậy, lại chẳng có chút phản ứng kháng cự, hơn nữa còn không hận bọn họ… lẽ nào cô không muốn sống cuộc sống khác sao?! Thật sự là y như cái bánh bao mà!!!”

“Bánh bao?” Hàn Mộ Vi chớp chớp mắt, nhìn phòng bếp dưới lầu, lẩm bẩm: “Dì Lưunấu bánh bao hẳn là rất ngon…… Thật đáng tiếc, chưa ăn được một cái bánh bao nóng thì đã chết…… Phải làm một con ma no mới tốt chứ……”

Cô cúi đầu, thở dài, “Đồ ăn trong yến hội đêm nay còn lại nhiều như vậy…… Dì Lưubọn họ cũng khẳng định sẽ không ăn bánh bao, thật là lãng phí…… Cho dù là đến sau phố cho người lang thang ăn cũng được mà……”

“…………”

Giọng nói kia lập tức nổi giận,giọng điệu ác liệt nói: “Bị người khác bắt nạt đến chết như vậy còn nhớ thương bánh bao của người ta!! Hàn Mộ Vi, cô có chút tiền đồ được không hả!!”

“Hàn Mộ Vi” ba chữ làm cho cô gái đang ngồi ngây ngốc rốt cuộc có phản ứng, ngẩng đầu nhìn không trung, cô chớp chớp mắt, ánh mắt lại thất thần trống rỗng, “Ngươi quen tôi sao?”

“Nói nhảm!”

“Vậy ngươi…… Chính là Hắc Bạch Vô Thường sao?”

“…… Hắc Bạch Vô Thườnglà quỷ!!” Giọng nói kia nổi giận, “Cô vẫn chưa có chết! Ở đâu ra Hắc Bạch Vô Thường?! Không đúng…… Cho dù cô đã chết, cũng không thấy được Hắc Bạch Vô Thường! Hừ……”

Hàn Mộ Vi có chút khó hiểu, vươn tay tới, nhìn nhìn bàn tay trong suốt của mình, “Tôi…… Vẫn chưa chết?”

“Thế nào, cô hi vọng mình chết rồi sao?!”

“……”

Hàn Mộ Vi lại trầm mặc.

Giọng nói kia rối rắm nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói rồi, cô vẫn chưa chết, có thể cho chút phản ứng không hả?! Cô thật đúng là y như mẹ kế của cô muốn trở thành kẻ ngốc luôn rồi?!”

Lúc này Hàn Mộ Vi rốt cuộc có phản ứng, “Tôi chưa chết…… Vậy tất cả mọi thứ hiện tại…… Là thế nào?”

Giọng nói tức giận kia vang lên lần thứ hai, “Đây chỉ là tương lai tôi cho cô xem…… Cô còn sống, những chuyện này cũng đều chưa xảy ra, tất cả đều còn kịp thay đổi……”

Vừa nói như vậy đột nhiên liền thấy Hàn Mộ Vi thất vọng nói: “Tôi còn sống à…… Vậy chẳng phải là nói, tôi vẫn phải trải qua chuyện giống như vậy một lần nữa sao……” Cô không muốn nhớ lại quá khứ, chuyện khác không nói, bị xe đâm chết trong nháy mắt, thật sự rất đau……

Giọng nói kia phẫn nộ rồi, quát lớn bên tai cô: “ Cô là cái đồ bánh bao vô dụng! Lúc nảy bổn hệ thống đã cho cô cảm nhận được chuyện sẽ xảy ra sau 3 tháng nữa, kết quả cô lại chẳng có chút phản kháng nào? Bọn họ hại chết cô, cô đã nhìn thấy chưa! Thi thể của cô vẫn đang máu chảy đầm đìa mà nằm ở đó kìa……”

“Ngươi là ai?” Hàn Mộ Vi đột nhiên cắt ngang lời của nó.

Giọng nói kia lặp tức im bật, một lúc lâu sau mới nói: “Cô đến bây giờ mới nhớ đến muốn hỏi…… Tôi thật là xui xẻo, sao lại chọn một người không có chí tiến thủ như cô chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.