Hắn ở những người khác trước mặt so với trước ở trước mặt của cô không giống nhau......
Hàn Mộ Vi nhìn Mặc Dung Uyên ở trước mắt. Cảm thấy giờ phút này hắn có chút xa lạ, thật giống như khoảnh khắc lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn ở ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ ra ánh mắt của hắn vô cùng lạnh băng là sắc bén.
Phó Tỉnh Hạo đã biết quan hệ của Mặc Dung Uyên và Mặc Quân Dư. Lúc cậu ta quen Mặc Quân Dư, cũng đã hỏi qua vấn đề người nhà của cậu bé. Nhưng Quân Dư ngay từ đầu cái gì đều không muốn nói. Sau đó mới nói, người nhà của cậu bé đều không cần cậu.
Những lời này khiến Phó Tỉnh Hạo khó chịu, sau đó thì vẫn luôn đối xử với cậu bé như người thân của mình.
Bối cảnh gia đình của Phó Tỉnh Hạo cũng có chút phức tạp. Tuy là Hàn Mộ Vi không biết rõ cho lắm, nhưng cô biết, Phó Tỉnh Hạo từ nhỏ lớn lên đều ở cùng bà ngoại của mình.
Cho nên hiện tại, Phó Tỉnh Hạo chắc là đối với Mặc Dung Uyên cũng có chút hiểu lầm cùng địch ý.
Địch ý của cậu ta, Mặc Dung Uyên dĩ nhiên nhận ra được. Có điều hắn lại vô cùng ung dung bình thản mà nói:
“Trong khoảng thời gian này cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi chăm sóc Tiểu Dư!”
Phó Tỉnh Hạo hừ nhẹ một tiếng:
“Các người không phải không cần nó sao? Bây giờ tới làm gì?”
Mặc Dung Uyên mày nhíu lại.
“Nó nói với cậu sao? Nói chúng tôi không cần nó?”
Giọng điệu của hắn cùng với nét mặt làm Phó Tỉnh Hạo trầm mặc trong chốc lát. Sau một lúc lâu mới nói: “Đúng vậy.”
“Nếu các người không có làm ra chuyện gì khiến nó hiểu lầm, nó làm sao lại cho rằng như thế được?” Trong giọng điệu của Phó Tỉnh Hạo mang theo vài phần chất vấn.
Cậu ta dù sao cũng là người đã cứu tiểu Dư. Lúc hắn không có ở đây, cũng là cậu ta đã chăm sóc cho Tiểu Dư......
Bởi vậy Mặc Dung Uyên cũng không có để ý chất vấn của cậu ta, chỉ nói là: “Lúc ấy tình hình không phải do tôi. Tôi không phủ nhận là tôi sơ suất...... Cậu yên tâm, về sau sẽ không có tình trạng đã xảy ra như thế nữa......”
Vừa mới nói đến một nửa, liền thấy Mặc Quân Dư trở mình. Vừa thấy đến Phó Tỉnh Hạo cùng Muội Muội vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ mà từ trên giường đứng lên:
“Phó ca ca, Muội Muội!!”
Phó Tỉnh Hạo nhìn Mặc Dung Uyên liếc mắt một cái, như là đang khiêu khích ôm cô bé gái nhỏ đi đến bên giường. Mặc Quân Dư ôm chặt cô bé, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.
“Muội Muội không bị thương chứ?”
Phó Tỉnh Hạo lắc lắc đầu, “Không có.”
Lúc cậu ta đuổi theo đến chỗ bọn người kia nhờ những kí hiệu Mặc Quân Dư để lại, vốn là muốn cứu cả hai đứa trẻ ra. Nhưng vừa đi ra liền đụng mặt đám người kia, Mặc Quân Dư lại bị bắt trở về......
Bọn buôn người đó nhận ra cậu ta, cũng biết cậu ta nhận ra mặt của bọn chúng, cầm thương theo đuổi không bỏ, nhìn dáng vẻ là thật sự dự định giết cậu ta.
Phó Tỉnh Hạo vội vã chạy trốn đi. Cậu ta so với bọn buôn người kia càng hiểu rõ địa hình ở Thiên Sơn hơn, vẫn luôn trốn ở chỗ một khe đá. Đám người đó rời đi mới muốn đi xuống chân núi, sau đó lại đụng phải đám người Giang Thành Nhất Trung, biết đã có người báo cảnh sát, mới nhẹ nhàng thở ra đem Muội Muội trở về nhà.
Trở qua mấy ngày lăn lộn, cơ thể vốn yếu ớt của Muội Muộn bị phát sốt. Sau khi biết được tin Mặc Quân Dư được cứu trở về. Phó Tỉnh Hạo mấy ngày nay liền vẫn luôn ở nhà chăm sóc cho Muội Muội và bà ngoại vừa mới xuất viện. Đến bây giờ mới có thời gian đến bệnh viện thăm Mặc Quân Dư.
Mặc Quân Dư ôm Muội Muội. Luôn cùng Muội Muội vui vẻ trò chuyện với nhau, còn kéo Hàn Mộ Vi tham gia cùng với mình.
Mà đầu bên kia Mặc Dung Uyên và Phó Tỉnh Hạo vẫn đang căng thẳng. Phó Tỉnh Hạo nhìn Mặc Dung Uyên:
“Anh liền tính mang thằng bé đi, cũng xem thử thằng bé nó có đồng ý hay không!”
Trong khoảng thời gian này, Phó Tỉnh Hạo đã sớm xem Mặc Quân Dư giống như em trai của mình. Mà Mặc Quân Dư lại từng nó người nhà không ai cần đến cậu bé. Phó Tỉnh Hạo không thể tin tưởng được đối với một người nhà tên Mặc Dung Uyên đột nhiên xuất hiện.
Mặc Dung Uyên nhìn cậu ta một cái:
“Chuyện này cũng không phải do các người quyết định!”