Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều

Chương 203: Chương 203: Tạm thời tính mù




Hàn Mộ Vi lúc này mới hoàn hồn lại, cười một chút.

“Vận khí không tệ mà thôi.”

Hai người nam sinh kia cười cười, bọn họ tất nhiên biết chuyện này không có thể nào là nhờ vào vận khí được. Nhưn hai người họ cũng không có tiếp tục truy hỏi thêm gì nữa. Mà thật ra ở trong lòng đã hạ quyết tâm, sau lần này vẫn nên cần phải đi học thêm một ít võ thuật. Thân thủ còn không bằng được với một cô gái, thật quá mất mặt rồi!

Thời điểm mấy người họ đang trò chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vội vàng vàng. Hàn Mộ Vi quay đầu lại nhìn, ngay lập tức nhìn thấy thì ra là người y tá túc trực ở phòng bệnh của cô, vừa nhìn thấy cô, không kiềm được thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Nắm lấy tay của cô rồi kéo hướng ra bên ngoài cửa:

“Hàn tiểu thư, tìm được cô rồi! Mau, cùng tôi trở về...... cậu em trai nhỏ kia của cô đang tìm cô đấy!”

Em trai nhỏ? Là đang nói đến Mặc Quân Dư sao?

Mặc Quân Dư tìm cô, tại sao lại phải gấp gáp đến như vậy?

Hàn Mộ Vi ngẩn ra, nhưng mà vẫn vội vã đi theo y tá quay trở về phòng bệnh. Vừa đi đến trước cửa phòng bệnh, Hàn Mộ Vi liền nghe được những tiếng âm thanh bể vỡ của đồ đạc. Tiếp sau đó là tiếng của Mặc Dung Uyên đang khuyên can: “Tiểu Dư, Bỏ xuống! Cái đó nó sẽ làm cho con bị thương đó......”

Mặc Dung Uyên luôn luôn bình tĩnh trong mọi việc, ngay cả trong giọng nói đều chưa từng có sự phập phồng lo lắng như thế. Nhưng giờ phút này Hàn Mộ Vi lại từ trong lời nói của hắn nghe thấy đang gắng cố gắng cẩn thận khuyên nhủ. Hàn Mộ Vi đi vào trong, liền thấy được một cảnh như thế trước mắt.

Chỉ thấy cơ thể nhỏ bé của Mặc Quân Dư đang trốn ở trong gốc tường. Trong tay còn đang cầm một con dao gọt trái cây, cũng không biết là cậu bé tìm ra được từ đâu. Nhưng bàn tay cậu bé lại đang run rẩy. Ở dưới chân là những mảnh vỡ nhỏ của bàn ăn bị quăng ngã xuống đất, lại nhìn đôi chân trần của cậu bé...... Rõ ràng đã bị dẫm phải, trên đất còn có một ít mảnh có dính vết máu.

Bác sĩ và y tá có ý định đi đến gần cậu bé, nhưng đều bị nhưng đều bị cậu bé ném đồ, quần áo,chăn, ấm nước và ly cùng với những thứ trong phòng bệnh cũng đều bị ném qua người rồi rớt dưới đất hết. Mặc Dung Uyên đang đứng cách cậu bé khoảng hơn một mét, định đưa tay đoạt lấy con dao trong tay cậu bé. Thế nhưng ngày thường chấp hành nhiệm vụ hắn có thể quyết đoán bao nhiêu, vậy mà giờ phút này khi hắn đối mặt với đứa cháu trai của mình. Mặc Dung Uyên lại hoàn toàn không có cách bình tĩnh quả quyết giống như ngày thường chấp hành nhiệm vụ......

Mặc Quân Dư sau khi vừa mới tỉnh lại, đã vô cùng hoảng loạn, toàn thân đều cứ run rẩy, tránh khỏi bàn tay của hắn. Hắn nghĩ tới muốn đi đến ôm lấy cậu bé. Nhưng cậu bé cũng không cho hắn đi tới gần mình, đem cả người trốn ở trong góc tường. Chỉ cần có người muốn tới gần cậu bé. Cậu bé sẽ lập tức sẽ trở nên tức giận lên mà rống giận với những người đó, ném đồ đạc về phía bọn họ.

Nhìn những mảnh vở rơi đầy ở dưới đất khiến cho tim Mặc Dung Uyên đập nhanh lên. Hắn không thể trơ mắt mà nhìn Mặc Quân Dư làm thương tổn chính bản thân mình. Nhớ đến việc lúc trước cậu bé ngay cả thiếp đi vẫn cứ nắm chặt lấy tay Hàn Mộ Vi không buông. Mặc Dung Uyên liền bảo một người y tá nhanh chóng chạy đi tìm Hàn Mộ Vi quay trở về.

Nhắc đến cũng lạ, sau khi nghe thấy tên Hàn Mộ Vi. Mặc Quân Dư dường như bình tĩnh lại một chút. Nhưng vẫn luôn kiên quyết không cho những người khác đến gần.

Bác sĩ nhìn thấy cảnh này, nói:

“Mặc tiên sinh, vẫn là nên tiêm cho cậu bé một mũi an thần để ổn định tinh thần lại đi! Cậu bé còn như thế sẽ không ổn đâu......”

“Cứ đợi một lát đã!” Mặc Dung Uyên nói.

Mà lúc này, Hàn Mộ Vi cuối cùng đã quay trở lại phòng bệnh.

Vừa thấy được Hàn Mộ Vi, Mặc Dung Uyên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có điều thân thể vẫn là cứng ngắc, mà nói:

“Em qua đó đi, nói chuyện với nó đi...... Dẫn nó qua một chỗ an toàn hơn. Cẩn thận một chút!”

Hàn Mộ Vi gật gật đầu, từ từ đi đến gần Mặc Quân Dư, “Tiểu Dư?”

Mặc Quân Dư nghe được giọng nói của cô. Dường như có chút phản ứng, đồng tử đen bóng tìm kiếm ở khắp bốn phía. Mà lúc này, giọng nói của Tiểu Bao Tử vang lên: “Đôi mắt của cậu ấy không nhìn thấy!”

Hàn Mộ Vi sững người, “Cái gì?”

Ngữ khí của Tiểu Bao Tử cứng ngắc nặng nề mà nói: “Không biết có phải là do liên quan đến chuyện thuốc ngủ quá liều hay không? Thuốv ngủ quá liều vốn dĩ là dễ dàng gây ra nhiều biến chứng. Tỷ như chức năng của bộ não sẽ bị tổn thương...... Cũng có thể là do trước đó cậu ấy bị đụng vào đâu đó, hoặc là bị doạ đến hoảng loạn, nên mới có thể phát sinh ra việc bị mù tạm thời như thế này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.