Chương 3: Tai nạn xe
Hàn Mộ Vi liền chạy ra đường cái, xoay người muốn chạy đi, nhưng một ánh sáng chói mắt bất ngờ chiếu thẳng vào người, Hàn Mộ Vi bị lóa tới mức không thể mở mắt ra được.
Đúng lúc này, Hàn Mộ Vũ đột nhiên chạy đến, nôn nóng kêu to: “Chị!!, đừng làm như vậy dù có chết cũng chẳng thể giải quyết không được vấn đề đâu…… A……”
“Phanh” một tiếng, cơ thể Hàn Mộ Vi bị hung hăng mà đâm bay!
Hàn Mộ Vũ té ngã ở đèn xe bên cạnh, tựa hồ bị dọa đến nói không ra lời……
“Vi Vi!!”
Quý An Thừa trừng lớn đôi mắt, định chạy đến chỗ Hàn Mộ Vi thì bị Quý phu nhân kéo trở về, “Quý An Thừa! Con định làm gì!”
Quý An Thừa hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, trong miệng lẩm bẩm không ngừng, “Vi Vi…… Vi Vi……”
Hàn Mộ Vũ nhào tới hướng Hàn Mộ Vi, dùng sức lay động thân thể của cô, “Chị ơi, chị …… Thực xin lỗi! Đều là em sai…… Thực xin lỗi……”
Chỉ còn hơi thở thoi thóp, nhưng cuối cùng Hàn Mộ Vi vẫn thấy được miệng cô ta lẩm bẩm ——
“Hàn Mộ Vi…… Đi chết đi!”
Cô ta khóe miệng lộ ra ý cười đắc thắng……
Hàn Mộ Vi cảm giác thân thể của mình càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ, dần dần bay không trung……
..Két..Nàng nhìn thấy chiếc xe sang trọng vừa mới đi tới, có người bước xuống, chính là là ông ngoại cô cùng dì ruột của cô, “Không có việc gì, không có việc gì…… Bảo bối, ngoan, con sẽ sống, ta không cho con chết……”-Giọng Hàn Tuyết-em gái mẹ cô khản đặc, ôm lấy cô gào khóc. Ông ngoại như quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã:
Là ta sai, không bảo vệ được con và mẹ con....Thực xin lỗi, Tiểu Vi của ông!!!
Cứ như vậy đi! Đời này, liền như vậy kết thúc đi…… Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ báo thù cho mẹ, tră ơn cho những người luôn yêu thuơng cô. Ông nội, dì Tuyết, con xin lỗi vì đã trở thành đứa cháu bất hiếu, để hai người phải ở lại một mình..
Hàn Tử Tư, Hàn Mộ Vũ, Quý An Thừa... mọi chuyện chưa kết thúc đâu, chuyện mấy người làm, nhất định tôi sẽ trả lại cho bằng hết..
Tất cả như mờ ảo, mông lung cơ thể cô như tan biến, thoát khỏi dương gian.
-----