Editor: Thơ Thơ
Tinh vân M17, một chiếc chiến hạm màu xanh lam đi xuyên qua vũ trụ đen kịt.
“Hạm trưởng, hết thảy binh lính đã tập hợp tại khoang trung ương khu A xong xuôi, thỉnh cầu mệnh lệnh.”
“Hạm trưởng, thỉnh cầu mệnh lệnh.”
Hồng quang trên máy truyền tin lấp loé rất lâu, đầu buồng chỉ huy kia vẫn không có đáp lại, vẻ mặt phó hạm trưởng nghiêm túc dần dần trở nên hơi nghi hoặc. Hạm trưởng luôn luôn rất đúng giờ, không thể bỏ qua tự mình tổ chức hội nghị. Ngày hôm nay đây là...
“Trưởng quan?”
Một lúc lâu, một giọng nói có chút khàn khàn mới từ trong máy truyền tin truyền tới, “nhiệm vụ M17E03 thăm dò hệ hằng tinh kết thúc, tôi tuyên bố, Tinh Mang hào chính thức đi trở về.”
Anh vừa dứt lời, trong khoang thuyền trung ương vắng lặng đã lâu liền bùng nổ ra một trận tiếng hoan hô, trên mặt các binh sĩ dồn dập lộ ra thần sắc vui vô cùng. Trời mới biết bọn họ muốn về nhà bao nhiêu, ở bên trong tinh hệ hoang vu M17 này đợi nửa năm, dung mạo hệ mặt trời ra sao bọn họ đều sắp quên sạch.
Ngược lại là trên mặt phó hạm trưởng không có bao nhiêu gợn sóng, quyết định này mấy ngày trước ở bên trong hội nghị anh đã hiểu. Chỉ là vì sao ngày hôm nay hạm trưởng không tự mình có mặt, mà là ở bên trong buồng chỉ huy tuyên bố tin tức này? Anh đang muốn mở miệng dò hỏi, lại nghe thanh âm kia nói: “Ngày hôm nay liền tới đây. Tô phó quan, cậu tới buồng chỉ huy một chuyến.”
Tầm mắt mọi người đều tìm đến bóng dáng gầy gò ở hàng thứ nhất. Tô Nhiên đè ép vành mũ bên trong ánh mắt hâm mộ của đông đảo Alpha cùng Beta, trên mặt thanh tú không quá mức biểu tình, “Vâng, trưởng quan.”
Khoang trung ương cách khoang chỉ huy tối cao bất quá chừng mười phút, thêm vào Tô Nhiên đi vừa nhanh, không tới 5 phút liền dáng người thẳng tắp mà đứng ở trước cửa khoang.
“Trưởng quan, tôi là Tô Nhiên.”
“Tôi ở bên trong khoang tận cùng, sau khi cậu xác nhận chung quanh không có ai thì đi vào, động tác phải nhanh.”
Giọng nói người kia có chút khàn khàn, không giống dĩ vãng trầm thấp mạnh mẽ như vậy, như cố đè nén cái gì. Tô Nhiên đè xuống nghi hoặc, cấp tốc hoàn thành hết thảy mệnh lệnh, cuối cùng mới hơi thấp thỏm gõ gõ cửa tận cùng bên trong khoang.
“Tiến vào.”
Ngữ âm phân biệt theo tiếng cửa mở ra, Tô Nhiên vừa đi vào khoang, con ngươi liền mãnh liệt rụt lại. Tín tức tố Omega xa lạ mà nồng nặc thời kỳ động dục tràn ngập toàn bộ buồng chỉ huy, ở giữa pha tạp vào như có như không Tín tức tố Alpha, cường thế mà lạnh lẽo, đó là khí vị anh quen biết. Là một phó quan Beta tận hết chức trách, phản ứng đầu tiên của Tô Nhiên là rũ mắt xuống, để tránh khỏi chính mình xem đến cái gì không nên nhìn thấy. Chỉ là trong lòng không khỏi nghi hoặc, trong hạm đội rõ ràng ngay cả một Binh lính Omega đều không có, tại sao có thể có khí vị Omega, chẳng lẽ là có người đánh ức chế tề trà trộn vào?
“Nơi này không có người khác.”
Lưng Tô Nhiên cứng đờ, kinh ngạc mở mắt ra. Liền nhìn thấy Chương Diệc có chút chật vật dựa vào trên ghế sa lon dài, trang phục hạm trưởng của anh vốn thẳng tắp dị thường ngổn ngang, vạt áo trước ngực mở ra, không kiêng kỵ chút nào mà lộ ra lồng ngực màu mật ong sâu đậm. Rõ ràng nhiệt độ trong khoang cực kỳ mát mẻ, đầu anh lại đầy mồ hôi, thậm chí ngay cả mái tóc ngắn ngủi đều ướt đẫm.
Tô Nhiên kinh hãi đến biến sắc mà đi lên phía trước, quỳ xuống ở trước mặt anh, “Trưởng quan, anh không sao chứ? Có muốn tôi gọi người máy chữa bệnh và chăm sóc hay không?”
Càng đến gần Chương Diệc, mùi Omega thời kỳ động dục liền càng nồng nặc, đó là một loại hương vị đặc biệt khó có thể hình dung, như hương cam quýt, hương cây oải cùng cây hương trầm trộn lẫn mùi vị lại cùng nhau. Dù là bình tĩnh kiềm chế như Tô Nhiên, tim đập cũng có chút mất tự nhiên, ít dám nhìn thẳng nam nhân trước mắt.
“Vô dụng, là hài cốt phóng xạ.” Chương Diệc thở hổn hển, mày rậm anh tuấn nhíu chặt, con ngươi màu đen có chút tan rã. Tín tức tố Beta trên người toả ra nhu hòa mà thanh tân, miễn cưỡng trấn an khô nóng trong cơ thể anh. Chỉ là còn thiếu rất nhiều, anh cần thiết trực tiếp hơn, càng cường liệt kích thích hơn.