Hôm nay là thời gian làm việc, trong rạp chiếu bóng người đi thưa thớt, hai người xem là chiến tranh khoa huyễn mảnh ít lưu ý, trực tiếp bao toàn bộ phòng chiếu phim.
“Dùng hoa quả, hoặc là?” lúc ngồi xuống, Bùi Tịch hỏi.
Chương Diệc lắc lắc đầu, “nước lọc là được.”
Bùi Tịch đáp một tiếng, tự mình đi khu cầm hai bình nước khoáng. Điện ảnh sắp bắt đầu, ánh đèn từ từ trở nên tối, Chương Diệc nhìn Bùi Tịch đi tới ngược sáng với anh, trong phút chốc, trước mắt tựa hồ hiện lên bóng dáng một người khác.
“cậu chọn lựa cuộn phim gì?”
“Dạy học kỹ thuật.” khóe miệng người kia câu lên.
“Dạy học kỹ thuật?”
“Ừm.” con mắt đen láy ngậm lấy ý cười bỡn cợt.
“A Diệc?” Bùi Tịch duỗi bình nước ra, quơ quơ trước mắt anh.
Chương Diệc đột nhiên tỉnh hồn lại, anh ấn ấn cái trán, thần sắc khôi phục hờ hững.
“Cảm tạ.” Anh tiếp nhận nước khoáng.
anh mới vừa nhớ ai? Chu Dĩ Nam sao? hay là... Cái người kia. Ngày anh mất trí nhớ, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Những câu nói này nhiều lần muốn bật thốt lên, đều bị Bùi Tịch ép xuống. Bây giờ thời cơ không đúng, anh phải kiên trì một ít.
“Đi nơi nào ăn cơm?” lúc đi ra phòng chiếu phim, Bùi Tịch hỏi.
“Về nhà đi.” Chương Diệc để kính mắt toàn tức thu về trong hộp, “Trong tủ lạnh có thật nhiều đồ ăn.” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“anh làm cơm hả?” hai tay Bùi Tịch ôm ngực, một mặt hoài nghi.
“phải.” Chương Diệc nói nhẹ như mây gió, “Làm sao, không yên lòng hả?”
Bùi Tịch cười khan hai tiếng, “Yên tâm, yên tâm. Tôi trở lại làm trợ thủ cho anh.”
Chờ lúc trở về nhà, cùng Chương Diệc tiến vào nhà bếp, Bùi Tịch mới hiểu được anh nói làm cơm là chuyện gì xảy ra. Đơn giản chính là mở tủ lạnh thông minh, truyền phát tin các loại video dạy nấu ăn. Bùi Tịch nhìn anh rửa cái thớt, cầm hai miếng sườn bò vụng về dùng dao cắt, rốt cục không nhịn được, đoạt dao trong tay của anh lại.
“Thực sự là sợ anh rồi, tôi đến đây đi.” Anh bất đắc dĩ nói.
“Tôi lại nhìn hai lần, lẽ ra có thể hiểu.” Chương Diệc còn đang nghiên cứu cái video dạy nấu ăn kia.
“Làm cơm cùng phía dưới không giống nhau.” giọng điệu Bùi Tịch ghét bỏ, “Đại gia, ngài đi phòng khách ngồi, chờ ăn cơm là được.”
“Nếu không tôi làm trợ thủ giúp cậu?”
“Tôi một mình giải quyết được.” Bùi Tịch đẩy anh ra ngoài nhà bếp: “anh đừng quấy rầy tôi.”
không phải Bùi Tịch nói mạnh miệng, không tới một canh giờ, bữa tối hai người liền bày ở trên bàn ăn. sườn bò ướp tiêu đen béo ngậy nhiều nước, rán đến vừa đúng. Xứng món ăn là mì ý cùng nước đun bông cải xanh, lại thêm một phần nước dùng con sò. Chương Diệc bưng chén lên, nếm thử một miếng, nói lên từ đáy lòng: “Uống rất ngon.”
“Cũng được đi, có chút phối liệu không quá đủ, thích hợp ăn.” Bùi Tịch được anh khích lệ, trong lòng đắc ý đến không được, trên mặt vẫn giả vờ khiêm tốn.
“Ngày mai khi nào thì đi?” Lúc ăn cơm, Chương Diệc hỏi.
“Trước kia, khoảng tám giờ rưỡi.”
“Vậy tôi mua vé giữa trưa, trước tiên đưa cậu.” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Ừm.”
Cơm nước xong, hai người liền đi bên trong đình viện tản bộ một chút. Lầu một có bể bơi lộ thiên, Bùi Tịch ngồi ở bể bơi vừa xem sách điện tử, Chương Diệc liền xuống nước bơi lội. Anh bơi hơn một giờ, mới từ trong nước lên.
“Có mệt hay không?” Bùi Tịch đưa cho anh cái khăn lông.
“Vẫn khỏe.” thời gian dài không bơi như vậy, Chương Diệc vẫn có chút thở không nổi. Anh vẩy tóc, ngồi xuống trên ghế nằm ở bên cạnh.
trên người anh trần trụi che kín hạt nước, giọt nước trong suốt dọc theo eo tuyến khẩn hẹp một đường đi xuống, Bùi Tịch nhìn anh chăm chú, ánh mắt từ từ sâu thẳm, “A Diệc, anh giống như gầy đi.”
“Có đúng không?” Chương Diệc cúi đầu nhìn một chút.
“Ừm, eo nơi này...” Bùi Tịch thả màn hình điện tử xuống, nghiêng người lại đây, ngón tay thon dài đặt bên eo anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chương Diệc rõ ràng cảm giác được tín tức tố trên người Bùi Tịch xảy ra biến hóa, hương hoa sơn hòa lẫn mùi tùng mộc thơm ngát phất qua chóp mũi của anh. Anh thấy mặt Bùi Tịch càng ngày càng gần, bỗng nhiên đưa tay ra, chủ động nắm ở cổ anh.
“A Diệc?” giọng điệu Bùi Tịch vô cùng kinh hỉ.
chóp mũi Chương Diệc đụng gò má của anh một cái, giọng điệu ôn hòa, “Làm đi.”
Ngoại trừ lúc phát bệnh, đây là lần đầu tiên Chương Diệc chủ động như thế. trong lòng Bùi Tịch lóe lên một cái khác thường rồi biến mất, vô cùng vui mà ôm eo anh, hôn trên môi của anh.
Vừa tiếp xúc với bờ môi mềm mại ấm áp kia, Bùi Tịch không nhịn được tăng thêm lực nói, có chút cương quyết cạy ra hàm răng anh. bản tính cướp đoạt dục vọng bên trong Alpha vào thời khắc này triển lộ không bỏ sót, anh tham lam tìm tòi trong thân thể Chương Diệc, ngón tay lướt qua da thịt bên eo anh nhẵn nhụi căng thẳng, bất tri bất giác, Chương Diệc đã bị anh vững vàng đặt ở dưới thân, biến đổi góc độ hôn sâu. Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Ừm...”
trên người Alpha toả ra tín tức tố nồng nặc mà ép người, Chương Diệc mẫn cảm nhận ra được thân thể của chính mình xảy ra biến hóa. trong con ngươi của anh xẹt qua nghi hoặc, nhưng mà rất nhanh, tình dục xung kích để anh không rảnh quan tâm chuyện khác. thân thể Bùi Tịch ấm áp dán chặt anh, một cái tay che ở giữa hai chân anh, cách quần bơi mỏng manh nắn bóp bộ vị anh yếu ớt nhất.
“A...” khoái cảm cường liệt từ trong thân thể truyền đến từng làn từng làn, hai chân Chương Diệc căng thẳng, phần eo vô ý thức nhấc lên, đón ý nói hùa động tác Bùi Tịch. Ngào ngạt hương cam quýt hòa lẫn cây hương trầm từ nơi sau gáy anh tản mát ra, không khí trở nên lửa nóng mà sền sệt, Bùi Tịch cúi đầu nhìn chăm chú dáng dấp anh động tình, dương vật giữa hai chân cương sưng đến phát đau.
Bùi Tịch cúi đầu mút vào cổ người đàn ông, tay phải cởi quần bơi anh vướng bận, ngón tay dài nhọn cuốn lại côn thịt giữa hai chân anh, dành cho anh kích thích trực tiếp nhất. Chương Diệc nhíu chặt lông mày, trong mắt dần dần mịt mờ sương mù, lúc ngón tay Bùi Tịch lại một lần gảy đỉnh lỗ nhỏ mềm mại, rốt cục anh không nhịn được, “A” thấp ngâm lên tiếng.
Bùi Tịch khẽ cười một tiếng, dọc theo xương quai xanh anh đi xuống, hôn chi chít ở trên lồng ngực của anh. Anh rõ ràng ngực trái Chương Diệc tương đối mẫn cảm, tận lực lè lưỡi, tại nụ hoa nho nhỏ xoay một vòng cọ xát.
“Ừm...” Chương Diệc có chút khó nhịn mà ưỡn ngực lên, đường nét bắp thịt bộ ngực anh trôi chảy mà rõ ràng, hai viên nụ hoa đỏ sẫm chiến nguy bại lộ trong không khí man mát. Bùi Tịch ngậm nụ hoa ngực trái anh gặm cắn, hai tay cũng không nhàn rỗi, nắm tính khí cụ của anh tuốt động, tình cờ trò đùa dai mà nhào nặn túi phía dưới no đủ, làm cho Chương Diệc căng thẳng hai chân, không ngừng được mà rên rỉ.
“Nhanh chút... Ha a...”
Cái tay kia trước sau không nhẹ không nặng, mỗi lần đều sắp đem anh đẩy tới cao trào liền rút về, để thân thể của anh càng thêm trống rỗng khó nhịn. Chương Diệc cau chặt lông mày, miệng không tự chủ mở ra, mặt mày anh tuấn mang theo ánh mắt tình dục.
Bùi Tịch không có dễ dàng để cho anh toại nguyện, anh thậm chí “Nhẫn tâm” mà thu tay về, dù bận vẫn ung dung mà nhìn anh.
Chương Diệc thở hổn hển, hai cái chân chẳng biết lúc nào đã câu ở trên eo anh.
“Làm sao vậy...”
Bùi Tịch nhấc chân của anh lên, nhẹ nhàng tách ra, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào bên trong hậu huyệt nhỏ hẹp thấp thoáng lông thưa thớt.
“Nơi này... Cũng ướt đây...”