Editor: Thơ Thơ
Một biệt thự trong ngọn núi ở vùng ngoại thành.
Chương Diệc ra hiệu quản gia chờ đợi ở một bên, bóng dáng thon gầy rón rén đi tới bồn hoa kia tưới hoa trước, đang muốn thân thủ đánh về vai người kia, giọng nói khàn khàn vang lên ở bên tai.
“Trở về rồi sao?”
Chương Diệc thu tay về, đứng nghiêm, đàng hoàng ừ một tiếng.
Chương lão gia thả tay buông thùng tưới cây xuống, xoay người lại, ánh mắt xem kỹ từ trên xuống dưới quan sát anh một phen, cuối cùng mới nheo mắt lại nói, “Mấy ngày nay trải qua thật dễ chịu sao?”
Chương Diệc cũng không biết ông nhìn từ đâu ra bên trong chính mình thoải mái, bất đắt dĩ ừ một tiếng.
“Nghe chương liên nói cháu và Vương tử liên bang Alan chung đụng được không sai, ý nghĩ thành công hả?”
“Chuyện này... Còn sớm mà.”
“chuyện đại sự cả đời các cháu chính người trẻ tuổi các cháu quyết định, ông không can thiệp.” Lão gia không có hứng thú mà khoát tay áo một cái, để Chương Diệc đem cái kéo làm vườn lại đây, cúi đầu bắt đầu cắt sửa cành hoa nhỏ.
Ba năm trước sau khi Chương lão gia từ vị trí tham mưu trưởng về hưu, liền ở nhà sinh hoạt bảo dưỡng tuổi thọ. Ông đi lính lúc thời kì chính quyền đế quốc rung chuyển mạnh, trải qua mấy lần chính trị khốc liệt đầy huyết tinh, dựa vào can đảm và mưu lược hơn người thành công đứng vững bước chân trong quân bộ quyền lực đấu đá. Sau đó liền thể hiện xuất sắc bên trong cuộc chiến song tử tinh, rất được thủ tướng đương nhiệm thưởng thức, hoạn lộ bắt đầu một bước lên mây, từ đây Nhà họ Chương cũng bước lên đứng đầu tứ đại thế gia. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Trong ký ức Chương Diệc ông nội luôn mặc chế phục, cao to uy nghiêm, nghiêm túc thận trọng, coi như bây giờ ông già rồi về hưu, loại ấn tượng làm người kính nể này vẫn không thể nào xóa đi trong lòng Chương Diệc. Anh lớn lên ở nhà Chương Liên, trước sau không thể nói là thân cận với Chương lão gia, bởi vậy sau khi hỏi vài câu tình trạng lão gia gần đây, liền cảm thấy có chút không lời có thể nói.
“mẹ của cháu mấy ngày trước tới một lần.” Lão gia cắt sửa được một nửa, bỗng nhiên mở miệng nói.
Chương Diệc ngẩn ra, lông mày anh tuấn nhăn lại, “bà ta tới làm cái gì?”
“Gần đây mặt trên khai triển chỉnh đốn tác phong hành động, tra được trên đầu chồng của nó.”
“bà ta tới tìm ông biện hộ cho hả?” Chương Diệc bật cười một tiếng, “Năm đó lúc cha cháu chết bà ta cũng không để ý như vậy.”
“Tiểu Diệc, dù sao nó cũng là mẹ của cháu.” Lão gia không đồng ý mà lắc lắc đầu, ông thả kéo xuống, thở dài nói, “Chuyện này ông sẽ tận hết sức lực, dù sao trước đây nó cũng là người của Nhà họ Chương.”
“Ngài không sợ khí tiết tuổi già khó giữ được sao?” Chương Diệc không hoài nghi sức ảnh hưởng của Chương lão gia, anh chỉ là tiếc cho lão gia luôn luôn công chính liêm khiết, chưa bao giờ lạm dụng tư quyền dĩ nhiên sẽ vì bà ta mà ngoại lệ.
“ông đáp ứng ba cháu...” Nghĩ đến con trai trưởng mất sớm, trên mặt lão gia dãi dầu sương gió xẹt qua một vệt bi thương. Ông ngồi xuống trên ghế sô pha, thần sắc hơi có chút uể oải, “Không nói những thứ này, cháu cũng không có ý tứ bồi tiếp một ông già, về sớm một chút đi. Buổi tối có mưa to, lúc đó lái xe không tiện.”
Chương Diệc ừm một tiếng, cùng ông cáo xong biệt, một mình lái xe trở về Chương trạch. Nửa đường mưa liền xuống, ào ào ào mà nện ở trên kính chắn gió. Lúc trở lại Chương trạch đã là đêm khuya, phỏng chừng một người nào đó quấn lấy anh cũng đã ngủ, anh vui như mở cờ, đi nhà bếp cầm hai bình rượu, ngồi ở trên ban công, nhìn bên ngoài mưa to như trút nước, chậm rãi uống.
Chuyện cha mẹ anh năm đó, anh biết đến một ít. Nghe đâu người phụ nữ kia gả cho cha anh chỉ là vì lợi ích của gia tộc. Trong ký ức, anh cơ hồ chưa thấy bà đối với mình lộ ra khuôn mặt tươi cười, bà đối với cha của anh cũng lạnh lùng và xa cách, mà trào phúng chính là cha của anh vẫn cứ yêu bà tha thiết, thậm chí trước khi chết đều đối với bà nhớ mãi không quên. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc nhìn cảnh thành phố phía xa mông lung, chậm rãi đem rượu lạnh lẽo rót vào bên trong.
“vì sao một mình ngồi ở chỗ này uống rượu giải sầu?” Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói.
Lưng Chương Diệc cứng đờ một chút, trong phút chốc hết thảy tâm tình trong mắt anh biến mất sạch sẽ, “cậu chưa ngủ sao?”
Alan ngồi xuống ở trên ghế bên cạnh anh, cậu thấy gò má Chương Diệc, khẽ cười, “em vẫn luôn chờ anh trở về.”
Chương Diệc nhìn đôi mắt kia xanh biếc mỉm cười, bỗng nhớ tới buổi sáng Chương Liên đã nói. Anh có chút không được tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, cứng rắn nói, “Tôi không biết đến cùng cậu muốn giở trò quỷ gì, coi như chúng ta sau đó kết hôn, cũng đừng hy vọng tôi sẽ nhìn cậu vừa mắt.”
“em xem anh vừa mắt là được.”
Chương Diệc cười lạnh hai tiếng, “Vương tử điện hạ, tôi chỉ là kẻ thô lỗ, e sợ không có sức quyến rũ lớn như vậy.” từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy Alan có ý đồ khác.
“Ngân hà trải qua năm xuân 803, vành đai thiên thạch kha đế tư. Còn nhớ sao?”
Năm xuân 803... Khi đó anh vừa mới thăng lên úy... Vành đai thiên thạch Kha đế tư...
Không biết nhớ tới cái gì, con ngươi Chương Diệc đột nhiên thu rụt lại, anh tóm chặt vạt áo Alan, ánh mắt hung ác nhìn cậu, “ rốt cuộc cậu là ai?”
“Thật không nhớ rõ em sao?” Alan nhìn anh thật sâu, trong ánh mắt có một vệt bi thương và tiếc nuối, “Đội trưởng... Anh trai.”
Giống như một tiếng sấm sét ghé vào lỗ tai anh nổ vang, bên trong tiếng mưa rơi tí tách, Chương Diệc nhớ lại tất cả. Thơ_Thơ_diendanlequydon
**
Mười ba năm trước.
Chòm sao Tiên nữ vành đai thiên thạch kha đế tư.
Chương Diệc dẫn dắt phân đội thứ ba cùng tàu tuần tra thường ngày ở phụ cận, đột nhiên, trong phòng chỉ huy truyền đến tiếng còi báo động sắc bén, thông tin binh lính báo cáo, phía trước điều tra đến hai chiếc hạm khởi nguồn không rõ phi thuyền cùng một chiếc phi hành vỏ ngoài dân dụng bị tổn hại nghiêm trọng. Bởi vị trí địa lý vành đai thiên thạch kha đế tư đặc thù, liên bang và đế quốc cực nhỏ can thiệp, quanh năm có hải tặc lẩn trốn gây án, căn cứ dữ liệu truyền đến phân tích, việc này vô cùng có khả năng là đồng thời hải tặc ác tính cướp đoạt.
Đây không phải là lần đầu tiên Chương Diệc cùng hải tặc chính diện giao phong, anh không có thả lỏng cảnh giác, mà là để cho người mình phân tán thành hai tiểu đội, điều khiển chiếm hạm chiếm lĩnh hai chiếc phi thuyền kia. Anh thì lại mang theo vài tên binh lính tinh nhuệ, trực tiếp đánh vào hạm phi hành.
Tình huống so với anh tưởng tượng còn khốc liệt hơn, trên đất đâu đâu cũng có tử thi khủng bố Alpha cùng Beta, bọc hành lý trên người bọn họ cũng đều bị cướp đoạt hết sạch, bên trong khoang hành khách ngoại trừ thi thể, không có một người sống. Chương Diệc ngửi một vết máu trên đất, còn mới mẻ, nhóm hải tặc này chắc còn ở bên trong hạm phi hành.
Anh lặng yên không một tiếng động lẻn vào dưới đáy khoang hàng hóa, quả nhiên, nhóm Omega đều bị bịt mắt quấn vào nơi chứa hàng, mà đám người hải tặc Alpha kia cười dâm đãng làm nhục bọn họ. Chương Diệc chỉ dẫn theo bảy người, mà hải tặc nơi chứa hàng có tới chừng hai mươi người. Vì an toàn của thường dân, anh không thể sử dụng vũ khí đạn có tính sát thương, thực lực cách xa, chỉ có thể dùng trí.
Anh làm cái thủ thế, ý bảo thủ hạ bao ở bên ngoài, chờ đợi mệnh lệnh công kích của anh.
“đại ca, chúng tôi và chủ hạm bên kia thật giống như mất đi liên lạc, tôi cảm thấy chúng tôi vẫn là —— “ Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Sợ cái gì? Lão tử còn chưa có sảng khoái đủ đây.” trên mặt thủ lĩnh hải tặc có vết đao doạ người cười gằn, hắn tóm chặt tóc Omega dưới thân quần áo rách nát, tầng tầng đụng bên trong mấy lần, “kỹ nữ thối, tại sao không la? Không phải mới vừa rồi làm cho vui sướng sao?”
“đại ca ——” hải tặc tuổi trẻ chỉ nghe được một tiếng xé gió nhỏ bé, tiếp theo lão đại cưỡi ở trên người Omega lay động liền phun ra một ngụm máu. Ánh mắt hắn đột nhiên trừng lớn, nhanh chóng giơ lên súng laser trong tay, nhưng mà nòng súng còn chưa có nhắm vào, một tia laser liền xuyên thủng sau gáy hắn.
“Có quân nhân!”
“Mẹ nó liều mạng với bọn họ!”
Chương Diệc bọn họ ở trong bóng tối, chiếm cứ vị trí ưu thế. Thêm vào công kích đến đột nhiên, một nửa hải tặc còn không có phản ứng lại cũng đã ngã xuống trước họng súng tối đen. Sau khi Chương Diệc bắn chết tên hải tặc đầu lĩnh, lại dùng súng lục giải quyết hai hải tặc chạy trốn. Anh thấy binh lính trên sân phấn khởi chiến đấu, giọng điệu lãnh khốc mà vô tình.
“Không giữ lại ai!”
Sau mười lăm phút, chiến đấu kết thúc. Không khí nồng nặc mùi máu tanh tràn ngập nơi chứa hàng, nhóm Omega run lẩy bẩy mà chen ở góc tường. Trên mặt Chương Diệc đều là vết máu nhơ bẩn, anh xoa xoa dao găm nhuốm máu trên ống tay áo, cắm vào trong túi quần, đi đến bên trong góc một cái hộp giấy không lớn.
“Đi ra!” Anh không nhịn được nói, cho là một hải tặc nào đó sợ chết trốn ở mặt sau hộp giấy.
Hộp giấy giật giật, đón lấy, một bóng dáng nho nhỏ liền run rẩy từ bên trong chui ra. Dôi mắt xanh biếc đẹp đẽ kinh hoàng mà nhìn Chương Diệc, môi mất máu không ngừng run run.
Tại sao là một đứa nhỏ? Lông mày Chương Diệc nhíu chặc một chút.