Tô Nhiên nói làm Chương Diệc rất cảm động. Anh cảm thấy được chính mình may mắn biết bao, có thể nắm giữ một người yêu tốt như vậy.
“ban đầu tại sao chúng ta quen biết ?” lúc cơm tối, anh hỏi Tô Nhiên.
“Lúc trước...”
Tô Nhiên nhớ lại cảnh tượng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, đó là tại một trận thi đấu giữa binh lính luận võ, anh là kẻ hiếm thấy giữa số ít mấy Beta đi vào vây xem chung kết. Giữa sân nghỉ ngơi, anh ngồi ở dưới tán cây hóng gió, lại bị mấy binh lính Alpha càn quấy phá hủy hứng thú.
“Nhá, tiểu mỹ nhân, anh cũng đi vào xem chung kết hả?” Một trung úy Alpha trong đó không có ý tốt nói.
Tô Nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Nhá, tiểu tính khí còn rất nóng nảy.” Trung úy sách một tiếng, đưa cằm ra đánh giá Beta mặt mày thanh tú trước mắt, “anh ở quân khu nào? Tên gọi là gì?”
Tô Nhiên không thèm để ý anh ta.
“Cho anh mặt mũi không biết xấu hổ đúng hay không? Tôi cho anh biết, Chú hai tôi là —— “
“Chú hai anh là ai?” Một tiếng nói lười biếng mà từ tính thổi qua đến.
Tô Nhiên nhấc mắt lên, liền thấy đứng cách đó không xa một người sĩ quan Alpha cao lớn kiên cường. Mấy binh lính Alpha càn quấy nhìn thấy quân hàm của anh, từng người từng người lập tức đứng thẳng người, thu hồi dáng dấp làm mưa làm gió.
“Trưởng quan tốt!”
“Vấn đề của tôi anh vẫn chưa trả lời đâu.” Trên vai người đàn ông gánh quân hàm thượng tá chậm rãi đi tới, mặt mày anh tuấn mang theo ý cười, nhìn về phía thiếu úy kia: “Tôi thật là tò mò, Chú hai anh có lai lịch gì?” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Hồi trưởng quan, tôi chỉ đùa một chút... Tôi cũng không dám nữa.” cái trán Trung úy đều là mồ hôi lạnh.
Khóe miệng người đàn ông uốn cong, “Úc, chuyện cười. Vậy quên đi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, các người đi sân huấn luyện tùy tiện chạy năm mươi vòng đi.”
“... Vâng, trưởng quan.”
Nhìn mấy binh lính càn quấy kia một kiểm thái sắc mà rời đi, Tô Nhiên thư thái không ít. Anh không quen biết người đàn ông này, chỉ nhận ra chế phục trên người anh là hạm đội vũ trụ, vì vậy lễ phép mà kính với anh cái nghi lễ quân đội: “Cảm tạ trưởng quan.”
“Cậu gọi Tô Nhiên, đúng không?” Người đàn ông lấy mũ lính xuống, ngũ quan anh tuấn thâm thúy rõ ràng chiếu vào trong mắt Tô Nhiên. Anh ngẩn ra, đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đáp một tiếng phải.
“Cậu thi đấu cho tôi xem, biểu hiện vô cùng tốt. Đặc biệt là hai hạng đánh cận chiến cùng vũ khí xạ kích này.”
“Như thế nào, có hứng thú tới làm Phó quan của tôi hay không?”
Đến bây giờ Tô Nhiên đều rõ ràng nhớ tới hết thảy chi tiết nhỏ vào một ngày kia, Chương Diệc có chút hơi nhíu cổ áo sơ mi, lúc nói chuyện giương lên khóe miệng, trên cằm râu ngắn ngủi. Những ký ức ấy tươi sống mà sinh động như vậy, giống như hôm qua mới phát sinh qua.
“Chúng ta quen biết tại quán xạ kích, lần đầu tiên thấy anh, tôi liền thích anh.” Nhìn người đàn ông đối diện bàn ăn một mặt hiếu kỳ, Tô Nhiên mỉm cười nói.
Chương Diệc bỗng nhiên tỉnh ngộ mà úc một tiếng, “sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi vẫn truy anh, vẫn luôn truy anh... Đuổi rất lâu, rốt cục đuổi tới tay.”
Không biết tại sao, Chương Diệc cảm thấy được lúc Tô Nhiên nói câu nói này trong con ngươi có chút thương cảm không nói ra được. Anh xấu hổ mà xoa xoa đầu của chính mình, ngượng ngùng nói: “có phải là đầu óc tôi rất chậm chạp không?” Thơ_Thơ_ddlequydon
Tô Nhiên lắc đầu, buông xuống lông mi dài nói: “Không, là quá nhiều người theo đuổi anh, mà tôi là người tầm thường nhất, anh không biết nên lựa chọn như thế nào.”
“Có thể tôi nên chọn cậu.” Chương Diệc nhướn mày, miệng hơi cười: “Nói thật cậu cũng rất ưu tú.”
Bị anh không hề có điềm báo trước mà khích lệ, mặt Tô Nhiên trắng nõn đỏ hồng, vừa ý cũng đồng thời nổi lên đắng chát. Nếu như có một ngày Chương Diệc nhớ tới tất cả mọi chuyện, còn có thể nói câu nói này sao? Bất quá là anh chìm bên trong ảo giác của chính mình, càng lún càng sâu...
**
Buổi tối, hai người vẫn cứ ngủ cùng nhau.
Chương Diệc có thật nhiều nghi vấn, liên quan với gia đình của anh, bằng hữu của anh, quá khứ anh cùng Tô Nhiên. Tô Nhiên chịu nhịn tính tình, nửa thật nửa giả -- --” giải đáp“. Sau đó Chương Diệc hỏi mệt mỏi, nằm úp sấp ở trên gối, buồn ngủ mà ngáp một cái.
Tô Nhiên thân thủ ôm anh với mình, mặt của hai người cách rất gần, Chương Diệc nhìn anh, đáy mắt ngây thơ có loại không rành thế sự.
Ánh mắt Tô Nhiên thâm trầm, ngón tay nhẹ vỗ về bờ môi anh, cúi đầu hôn một cái.
Chương Diệc ngẩn ra, liền hé miệng, ngoan ngoãn để cho anh hôn. Đầu lưỡi Tô Nhiên luồn vào, liếm láp hàm răng cùng lợi của anh, liền kỹ xảo mà gây xích mích đầu lưỡi anh. Hô hấp Chương Diệc rất nhanh rối loạn, anh hôn trả lại Tô Nhiên, vụng về cắn đầu lưỡi anh. Thân thể hai người nhanh dính chặt vào nhau, hôn khó phân thắng bại. Chờ vừa hôn kết thúc, trạng thái hai người đều là đầy mặt ửng hồng.
“Trường —— Chương Diệc.” Tô Nhiên nhẹ giọng gọi tên Chương Diệc.Chương Diệc “Ừ” một tiếng.
Hai tay Tô Nhiên chống hai bên bả vai anh, từ trên đi xuống mà nhìn anh.
“Tôi yêu anh.” Thơ_Thơ_ddlequydon
Con ngươi đen của anh yên tĩnh mà thâm trầm, để Chương Diệc nhớ tới trời sao rộng lớn vô ngần.
“Bất kể là trước đây, vẫn là lấy sau.”
“Bất kể là anh nhớ tới thời gian của tôi bên trong, hay là không nhớ rõ thời gian của tôi bên trong.”
Chương Diệc nhìn chăm chú anh, hồi lâu, hồi lâu, chờ lúc anh đã tỉnh hồn lại, trong mắt đã có ý ẩm ướt.
Anh chợt phát hiện, tình cảm giữa bọn họ hoàn toàn là không ngang nhau. Tô Nhiên yêu anh như vậy, nhưng anh có thể đáp lại cậu ta, lại cực kỳ có hạn. Anh cảm thấy cực kỳ áy náy.
“Xin lỗi.” Anh vuốt ve mặt Tô Nhiên, xấu hổ nói: “Tôi cũng yêu thích cậu, chỉ là tôi quên mất —— “
“Không sao.” Tô Nhiên hôn một cái ở trên cái trán anh, “kí ức chưa có trở về, chúng ta đi chế tạo hồi ức.”
**
Sáng sớm hôm sau, hôn từ biệt Chương Diệc, Tô Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đi quân bộ.
Anh có thời gian nghỉ phép hai năm chưa nghỉ ngơi qua, thêm vào điều nghỉ ngơi, tranh thủ nói một chút, lẽ ra anh có thể lấy từ thượng cấp kỳ nghỉ một tuần.
Chỉ là anh vừa tới văn phòng, còn chưa có ngồi xuống, cửa liền bị người đẩy ra.
“Tô trung tá, Chu tướng quân nói muốn gặp anh...” sắc mặt vệ binh thường trực rất là làm khó dễ. Theo lý thuyết không có hẹn trước, tòa nhà văn phòng hạm đội thứ năm không thể tùy tiện để người tiến vào. Có thể thân phận Chu tướng quân đặt ở kia, anh cũng không ngăn được.
Tô Nhiên hơi thay đổi sắc mặt, anh biết rõ, Chu Dĩ Nam là tại sao đến.
“Để tướng quân tiến vào.”
Anh thả xuống màn hình điện tử, giọng điệu trấn định. Thơ_Thơ_ddlequydon
Vệ binh đi ra ngoài, không bao lâu, kèm theo tiếng kim loại ma sát nhỏ bé, một người đàn ông mặc quân trang ngồi ở xe lăn tự động “Đi” tiến vào phòng làm việc của anh. Mà ở phía sau anh, theo sát một bóng dáng bạch y thon dài cao gầy.
“Tô trung tá, đã lâu không gặp.” mặt Chu Dĩ Nam mang bệnh tái nhợt, lưng của anh vẫn có thể ưỡn lên đến mức thẳng tắp như cũ.
Bùi Tịch không phải người có kiên nhẫn, anh thấy Chu Dĩ Nam còn muốn cùng Tô Nhiên hàn huyên, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp khai môn kiến sơn địa nói với Tô Nhiên: “cậu giấu Chương Diệc ở chỗ nào rồi?”
“Tôi nghe không hiểu lắm lời của bùi bác sĩ.” Tô Nhiên kéo kéo khóe miệng, nhìn về phía Chu Dĩ Nam: “Chu tướng quân, đây là quân bộ, bùi bác sĩ là một người ngoài, đi vào nơi này không hay lắm chứ?”
“Là tôi dẫn anh ta tiến vào, hậu quả do tôi phụ trách.” Chu Dĩ Nam nhìn Tô Nhiên, thần sắc tuy rằng ôn hòa, trong ánh mắt lại mang theo uy nghiêm và lạnh lùng thuộc về Alpha.
“Tôi tới nơi này, chỉ là muốn hỏi một chút cậu có thấy qua Tiểu Diệc hay chưa.”
“Không có.”
“Cậu đang nói láo!” sắc mặt Bùi Tịch âm trầm, “Tối hôm qua cục cảnh sát đông khu bắt được hai kẻ cướp, bọn họ đoạt bóp tiền của Chương Diệc, còn nói Chương Diệc là bị một Beta mặc quân trang mang đi. Trừ cậu ra, còn có ai?”
Tô Nhiên bật cười một tiếng, “Mặc quân trang Beta, dù chỉ là quân bộ thì có mấy trăm người đi?”
“Cậu——” Bùi Tịch nheo mắt lại, hận không thể lập tức đánh cái miệng này đầy lời nói dối.
“Bùi Tịch, bình tĩnh một chút.” Chu Dĩ Nam giơ tay lên, ra hiệu Bùi Tịch lui về phía sau. Đây là địa bàn hạm đội thứ năm, coi như anh là Phó chủ tịch hội quân ủy, cũng không có thể ở đây làm bừa.
“Chưa từng thấy thì thôi, quấy rầy Tô trung tá.”
Sắc mặt Chu Dĩ Nam bình tĩnh: “Bùi Tịch, đi thôi.”