Thật sự ăn ngon quá đi, bọn họ chưa bao giờ ăn món gì ngon như thế, cái này làm từ khoai tây thật sao? Vì sao hồi đó bọn họ ăn khoai tây đều không có mùi vị gì hết vậy?
Ra là khoai tây không có mùi vị nhưng còn có thể làm ra món ngon như thế, quả nhiên kiến thức của họ vẫn còn quá ít, đúng không hổ là thiếu phu nhân của bọn họ, thật là lợi hại, tài nấu ăn phải lợi hại hơn mấy vị đầu bếp thế gia nhiều.
Hưm...... Bọn họ thân là đầu bếp Giang gia, đúng là quá may mắn, vậy mà được chứng kiến phương pháp nấu ăn mới ra đời, cuộc đời này không uổng rồi!
“Ăn ngon không?” Du Cẩn Lật thấy ba người chỉ ăn mà không nói lời nào, trong lòng có một chút thấp thỏm, nhịn không được hỏi.
“Ăn ngon, ăn siêu ngon luôn, thiếu phu nhân, người thật là lợi hại quá đi, làm sao người có thể nghĩ cách làm khoai tây như vậy được, so với khoai tây lúc trước làm ăn ngon gấp mười lần, không, là một vạn lần!” Trịnh Bội Kỳ kích động ngay cả lời nói cũng nói không rõ.
Du Cẩn Lật biết được câu trả lời mình mong muốn, cuối cùng cũng yên lòng, có thể thấy khẩu vị người nơi đây và người ở trái đất không khác nhau lắm, chẳng qua trình độ nấu ăn có hạn nên đã ức chế sự thèm ăn của họ.
Sau khi có tự tin, Du Cẩn Lật lại bắt đầu làm món kế tiếp, mà đôi mắt ba người Trịnh Bội Kỳ càng không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, sợ chớp một cái sẽ mất đi toàn thế giới*.
(*): Kiểu xem nấu ăn như cả thế giới vậy đó, “cả thế giới bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cô gái” like that =)))
Không ngừng có những quả cầu sáng từ ba người chui vào trong cơ thể Du Cẩn Lật, chẳng qua lúc này cậu đang đưa lưng về phía ba người, còn đặt lực chú ý vào việc nấu ăn nên không kịp thời phát hiện.
Mà giờ phút này Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào ở bên ngoài, nhìn mặt ngoài thì hai người nên xem TV thì xem TV, nên xem văn kiện thì xem văn kiện, nhưng nếu cẩn thận quan sát là đủ phát hiện hai người kia thường đưa mắt về nhà bếp.
Trong nhà bếp không ngừng bay ra mùi hương nồng đậm, khiến Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào ngồi không yên, vô cùng tò mò trong phòng bếp cuối cùng là đang làm gì, sao lại có mùi như vậy, thơm hơn tất cả những mùi hương từng bay ra từ nhà bếp.
“Để em xem Tiểu Lật có cần giúp đỡ gì không.” Kiều Mục Lam cuối cùng nhịn không được, tìm một cái cớ rồi đứng dậy đi vào nhà bếp, bước chân càng đi càng to hơn bước trước, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, mà cái mùi hương nồng đậm kia cũng càng ngày càng dày đặc, bụng... cũng càng ngày càng đói.
“Tiểu Lật, con đang làm gì vậy?” Kiều Mục Lam xuất hiện ở cửa nhà bếp, tầm mắt quét bên trong một lượt, muốn xem mùi hương là từ đâu mà ra, sau đó cuối cùng dừng lại tại cái nồi trong tay Du Cẩn Lật và mấy cái mâm màu để đầy đủ thức ăn.
Kiều Mục Làm thân là phu nhân của Giang Chấn Đào – một trong ba đại nguyên soái đứng đầu Liên Bang, kiến thức của bà đương nhiên không phải mấy đầu bếp có thể sánh được.
Trịnh Bội Kỳ bọn họ chưa thấy qua món ăn Du Cẩn Lật làm ra này, nhưng Kiều Mục Lam từng thấy loại giống vậy rồi, chẳng qua những món đó dù là mùi vị hay bộ dáng vẫn không có cảnh đẹp ý vui như Du Cẩn Lật làm.
Nhưng dù là vậy thì vẫn là vật bị thượng tầng Liên Bang ca tụng, thậm chí đôi khi có tiền cũng mua không được.
Nhưng lần trước bà nhìn thấy loại thức ăn này là ở quốc yến, là do chưởng môn* của cổ trù thế gia** làm ra.
(*): Chưởng môn: Theo tui đọc tiên hiệp, kiếm hiệp thì nó là người đứng đầu của các môn phái, nhưng là thế gia – một gia tộc quyền quý, có nghĩa đứng đầu là gia chủ chứ không phải chưởng môn. Thế tui không rõ nên để là chưởng môn hay gia chủ? Để chưởng môn thì sao sao á, mọi người cho tui ý kiến với.
(**): Cổ trù thế gia: Gia tộc quyền quý cổ xưa giỏi nấu ăn. Để nguyên mới ngầu ngầu thần bí, nói nguyên câu dài thấy ngáo ngáo á.
Chẳng qua lúc đó, bọn họ nhìn tới chỉ là thành phẩm, quá trình chế tác và nguyên liệu sử dụng đều được bảo mật, trừ bỏ đệ tử của cổ trù thế gia biết ra thì một mực không truyền ra ngoài, vậy thì Tiểu Lật sao lại biết làm?
Có điều hiện tại Kiều Mục Lam cơ bản không có tâm tư miệt mài theo đuổi lý do, phần lớn lực chú ý của bà đều đặt lên sức hấp dẫn của các món ăn, cấp bách muốn nếm thử mùi vị của các món ăn này.