Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 12: Chương 12: Thâm tình nhìn nhau




Giang Mặc Thịnh sâu sắc nhìn nhận việc cơ thể Du Cẩn Lật đang áp sát vào mình, không biết anh có ảo giác hay không chứ trong nháy mắt thiếu niên vừa chạm vào người mình, anh cảm thấy một lực lượng kì lạ đang chạy khắp nơi trong cơ thể mình.

Đúng là do cơ thể anh trở nên vô cùng suy yếu nên rất mẫn cảm với ngoại lực.

Nhưng cũng vì cơ thể trở nên suy yếu mà anh mới không tự phòng vệ được. Nếu là bình thường, anh sẽ không mặc kệ việc có người đưa lực lượng vào người mình, vì nó sẽ tạo nên hậu quả rất nghiêm trọng.

Nếu một người đưa lực lượng của mình vào cơ thể người khác, chỉ cần một ý muốn nhỏ là có thể khiến người đó trở thành phế nhân dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà Giang Mặc Thịnh lại không cảm thấy cổ lực lượng kia có ác ý, chỉ như một sự bướng bỉnh đi dạo một vòng trong cơ thể anh rồi biến mất.

Hai người cứ đối mặt “thâm tình” nhìn nhau hồi lâu, Du Cẩn Lật cuối cùng cũng ngồi dậy, còn Kiều Mục Lam thấy con trai mình thế mà không có chút chán ghét hay ghê tởm nào cả, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng thật sự cảm thấy cao hứng.

Vẫn như cũ, Du Cẩn Lật không thể nhận thấy yêu khí từ người Giang Mặc Thịnh, cũng không chắc chắn được đối phương có phải là yêu tinh giống mình không.

Chắc là do “nội đan” của đối phương bị vỡ nát nên mới không phát ra yêu khí đi, mặc kệ thế nào, Du Cẩn Lật vẫn muốn giúp chữa trị tốt nội đan bị vỡ nát của Giang Mặc Thịnh, có điều quá trình có thể sẽ rất phức tạp.

Nhưng Du Cẩn Lật cũng không nói ra việc này, suy cho cùng thì cậu không giống với người thường.

Nếu đùi vàng thật sự là yêu tinh mà nói, sinh hoạt về sau của cậu ở đây càng tốt hơn, dù sao gia đình của đùi vàng sau khi “xuyên qua” thoạt nhìn rất lợi hại.

“Tiểu Lật, cơm trưa đã làm xong, chúng ta đi xuống ăn cơm trước rồi lại đi xem A Thịnh sau.” Kiều Mục Lam từ ái nói với Du Cẩn Lật.

“Dạ được.” Du Cẩn Lật vừa nghe đến đồ ăn, hai mắt ngay lập tức sáng lên, ngay cả việc nghiên cứu về thân phận của Giang Mặc Thịnh cũng vứt ra sau đầu, đủ đế thấy mị lực của đồ ăn ngon rồi.

Kiều Mục Lam nhìn Du Cẩn Lật đáng yêu như vậy, trong lòng càng yêu thích hơn.

Giang Mặc Thịnh trơ mắt nhìn người mẹ của mình ra ngoài cùng thiếu niên, nửa phần ánh mắt cũng không cho mình một cái, điều này làm anh vô cùng kinh ngạc.

Phải biết là, lúc trước mỗi lần mẹ vào đây đều sẽ đem toàn bộ lực chú ý đặt hết trên người mình, thậm chí khóc không thành tiếng, mỗi lần anh và ba đều phải cùng nhau khuyên mới có thể khiến mẹ ra ngoài.

Ai ngờ lần này vậy mà liếc anh một cái cũng không thèm, Giang Mặc Thịnh đột nhiên có cảm giác như con trai ruột đã quay về, còn mình chỉ là con trai nuôi thôi.

Giang Mặc Thịnh tự giễu lắc lắc đầu, đã lâu rồi anh không nhìn thấy mẹ cười, từ sau khi anh xảy ra chuyện, gần như mỗi ngày mẹ sẽ lấy nước mắt rửa mặt, bây giờ có thể cười vui vẻ như vậy, anh hẳn phải cám ơn thiếu niên kia.

Mà thiếu niên Du Cẩn Lật được Giang Mặc Thịnh cám ơn đó, bây giờ đang ngồi trên bàn, lòng đầy vui mừng chờ mong với việc đồ ăn ngon của thế giới này ra sao, có phải còn ngon hơn so với địa cầu không.

“Đem đồ ăn lên đi.” Giang Chấn Đào nhìn ánh mắt như hận không thể dính vô nhà bếp của Du Cẩn Lật, cười dặn nói.

Đám người hầu bưng một mâm đồ ăn ra, bày hết lên bàn, còn Du Cẩn Lật mặt mày tươi cười sau khi nhìn thấy mâm đồ ăn thì trong nháy mắt cứng mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.