Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 92: Chương 92: Anh Hẳn Nên Cho Tôi Một Cái Ôm




Ở trên phi thuyền sống một ngày dài đằng đẵng như một năm, nhưng có Hạ Hầu Thiệu Huyền dỗ nên cũng không còn quá khổ sở, uống xong thuốc chống say, Liên Kỳ Quang cũng không còn choáng váng khủng khiếp như khi nãy, cũng không còn ói liên tục.

Liên Kỳ Quang vẫn thực kén chọn, nhưng mấy ngày nay bị gây sức ép làm cậu chẳng còn tâm tư so đo ăn uống, dạ dày cứ quay cuồng khó chịu làm dịch dinh dưỡng chan chát uống vào miệng cũng trở thành không có hương vị.

Hạ Hầu Thiệu Huyền mỗi ngày đều tận lực bồi Liên Kỳ Quang, lúc dỗ cậu ngủ say rồi mới đẩy mạnh tốc độ hoàn thành công tác. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngày càng gầy ốm của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền thực đau lòng, cũng thực bất đắc dĩ, dù sao chuyện say phi thuyền này không thể dựa vào ngoại lực giải quyết, chỉ có thể do Liên Kỳ Quang tự thích ứng.

Hành trình kéo dài mấy ngày, ngay lúc Liên Kỳ Quang táo bạo muốn hủy phi thuyền thì Bất Lạc tinh đã ở ngay trước mặt.

“Chị dâu, tới Bất Lạc tinh rồi.” Viên Linh đi tới.

Liên Kỳ Quang mệt mỏi ngẩng đầu, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh nhìn tinh cầu màu đỏ sậm ngay trước mắt, mím môi, không hé răng.

“Chị dâu, từ giờ đến lúc xuống phi thuyền chỉ còn không tới một tiếng, chị dâu muốn thu dọn một chút không?”

“Ừ.” Rầu rĩ đáp một tiếng, nhưng vẫn chui rúc trên giường không động đậy tẹo nào.

Viên Linh xoa xoa mi gian, thực bất đắc dĩ. Mấy ngày nay, anh chân chính kiến thức được Liên Kỳ Quang ‘khó hầu hạ’ cỡ nào, không hài lòng liền rút đao ra dọa người. Có lúc cho dù không động thủ nhưng lại càng dọa người hơn. Cậu ta cứ vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, thẳng tới lúc da gà da vịt của anh đều nổi lên hết.

Không biết anh nhát gan sao a! ! !

“Chị dâu…”

“Đi ra ngoài.” Liên Kỳ Quang cúi đầu chỉ lộ ra mái tóc bù xù, toàn thân bắt đầu tỏa ra áp suất thấp.

“Vâng.” Bị áp khí âm trầm trên người Liên Kỳ Quang làm run bắn cả người, Viên Linh không nói hai lời, nhanh chóng chạy khỏi phòng.

“Chống đỡ đi vào toilet, thay bộ quần áo đã có nhiều nếp nhăn. Nhìn hình ảnh chính mình trong gương, ánh mắt Liên Kỳ Quang chợt hiện lên một tia u ám.

Ngón tay xẹt qua xương quai xanh, một con rắn bạc quấn quanh bên cổ, há to miệng.

Con rắn này cậu đã từng thấy, cái lần đầu tiên tới Hạ Hầu gia, lúc thay quần áo đã phát hiện, chỉ là khi ấy vì bên ngoài hối thúc, hơn nữa ấn ký cũng không hiện rõ nên Liên Kỳ Quang không quá để ý. Chính là, hiện giờ cho dù có muốn làm lơ cũng không được, ấn ký càng lúc càng rõ, liếc mắt nhìn qua hệt như được in lên. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, nó giống như trời sinh đã có, khắc sâu trong da thịt.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt xà văn, Liên Kỳ Quang thầm suy tư, cậu cứ cảm thấy dường như mình đã thấy ấn kỳ này ở nơi nào, chính là nghĩ mãi vẫn không ra.

Đột nhiên, phi thuyền truyền tới một trận dao động, Liên Kỳ Quang đưa tay chồng đỡ, gương mặt thoáng chốc trắng bệch, cơn ghê tởm vốn đã ám chế lại bắt đầu cuồn cuồn.

Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, thật lâu sau mới dịu xuống, nhìn bản thân chật vật của mình trong gương, Liên Kỳ Quang nhíu mày, cũng không còn tâm tư để ý tới ấn ký kia, vội vàng mặc quần áo.

Ước chừng một giờ sau, phi thuyền thả chậm tốc độ, đáp xuống. Liên Kỳ Quang mặc quần áo thể thao màu đen, tay đút trong túi, mặt không biểu cảm đi theo phía sau Viên Linh. Vành nón rộng thùng thình che khuất gương mặt tái nhợt của cậu, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo.

“Chị dâu, cẩn thận một chút.” Viên Linh chắn trước mặt Liên Kỳ Quang, thấp giọng nhắc nhở.

Cửa phi thuyền bị mở ra, tiếng khí đè nén cũng gió lốc gào thét ập thẳng vào mặt, Liên Kỳ Quang híp mắt, nghiêng mặt né tránh bụi đất xông tới.

“Chị dâu, đi thôi.” Viên Linh nghiêng người, ý mời Liên Kỳ Quang.

Lãnh tĩnh đi theo Viên Linh theo thống đạo bước xuống phi thuyền. Khoảnh khắc hai chân đạp lên mặt đất, thân mình vẫn căng cứng của Liên Kỳ Quang chậm rãi thả lỏng, cái đầu vẫn mơ hồ choáng váng suốt mấy ngày nay cũng vững vàng trở lại.

Chờ hai người xuống, thông đạo thu hồi, bắt đầu nâng lên.

“Bọn họ cần phải quay về.” Thấy ánh mắt Liên Kỳ Quang vẫn nhìn chằm chằm phi thuyền, Viên Linh mở miệng giải thích.

“…” Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, trầm mặc không lên tiếng.

“Chị dâu, đi thôi.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Chị dâu?” Thấy Liên Kỳ Quang vẫn đứng yên bất động, Viên Linh có chút nghi hoặc quay đầu lại.

“…” Không để tâm tới lời thúc giục của Viên Linh, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, mặt than nhìn một mạt màu đen kiên nghị cao ngất cách đó không xa.

Viên Linh đi tới bên cạnh, theo tầm mắt Liên Kỳ Quang nhìn qua, chờ đến lúc thấy rõ người đến là ai thì nhất thời mở to mắt, há hốc miệng, có chút nói năng lộn xộn.

“Bo… Boss…”

Hạ Hầu Thiệu Huyền đón cuồng phong thẳng bước đi tới chỗ Liên Kỳ Quang, gương mặt kiên nghị lạnh lùng lại càng tăng thêm phần lãnh liệt, cứng rắn.

Hạ Hầu Thiệu Huyền dừng lại trước mặt Liên Kỳ Quang, con ngươi sâu thẳng nhìn chằm chằm nhóc con mà mình tâm tâm niệm niệm đang đứng ngay trước mắt, bên trong là nhiệt tình quay cuồng làm người ta khiếp đảm.

Liên Kỳ Quang ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, ngơ ngác nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, không biểu cảm mở rộng đôi tay: “Anh hẳn nên cho tôi một cái ôm.”

Trầm mặc nhìn Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền thật lâu không nói gì. Liên Kỳ Quang vẫn duy trì tư thế giang rộng tay, biểu tình không đổi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên dùng sức ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, động tác mạnh mẽ làm Liên Kỳ Quang phát đau, cơ hồ là muốn nhấn cậu hòa tan vào da thịt anh.

“Anh tới đón tôi.” Nương theo lực đạo ôm lấy cổ đối phương, ngẩng mặt, ngốc ngốc nói.

“Ngạc nhiên không?” Hạ Hầu Thiệu Huyền vùi mặt vào bên cổ Liên Kỳ Quang, hít hương cỏ xanh thơm mát đặc biệt trên người vợ mình, âm thanh không áp chế được ý cười.

“Anh không về nhà đón tôi.”

“Anh muốn, chính là khoảng thời gian này Bất Lạc tinh quá hỗn loạn, không thể rời đi.” Anh sao lại không muốn đi, lúc biết tin Liên Kỳ Quang có kì nghỉ, anh đã lập tức muốn chạy tới bên cạnh.

“Thiệu Huyền.”

“Ân?”

“Tôi thích anh.”

Ở khu huấn luyện, trong lúc hôn mê quay về thời tận thế, khoảnh khắc kinh hoảng cùng vô thố kia làm cậu không biết mình nên sống tiếp thế nào.

Lúc ban đầu chỉ lẻ loi cô độc sinh tồn trong bóng tối đã tạo thành thói quen không cầu mong gì cả. Chính là, sau khi có được ánh sáng, phải trở lại bóng tối thì đúng là địa ngục.

Chưa từng biết đến thế giới này, cũng chưa từng gặp nhiều người như vậy, cũng không ai giống như Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong thời tận thế, cậu còn sống chỉ vì sinh tồn. Nhưng sau khi có được hết thảy, trở lại nơi đó, cậu đột nhiên không tìm thấy lí do để sống.

Bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hết thảy mọi thứ chân thật xung quanh cũng không thể làm cậu an tâm, ngược lại lại càng hoảng hốt hơn, tất cả, có phải một ngày nào đó lại biến mất, cuối cùng không thể quay lại?

Liên Kỳ Quang đột nhiên bày tỏ làm Hạ Hầu Thiệu Huyền sửng sốt, cúi đầu nhìn vợ yêu, gương mặt nhỏ nhắn không chút biểu tình nhưng lại làm anh nhìn ra một tia vô thố cùng mờ mịt.

“Vợ à, làm sao vậy? Có phải có ai khi dễ vợ không?” Nâng mặt Liên Kỳ Quang, ngón tay mang theo vết chai chậm rãi ma xát mi mắt cậu. Con ngươi đen láy sâu thẳm bắt đầu quay cuồng.

“Anh sẽ biến mất sao?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Sẽ không.”

“Kia, anh sẽ chết sao?”

“…”

“Anh sẽ chết sao?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên im lặng làm Liên Kỳ Quang truy hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương.

“Sẽ không.” Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền đặt một tay lên đầu Liên Kỳ Quang, âm thanh trầm thấp mang theo kiên định.

“Chào chị dâu! !” Âm thanh đặc biệt chỉnh tề vang lên từ phía sau Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, chỉ thầy Trọng Mục cùng Hiên Lãng nhếch miệng cười tươi rói.

“Đi thôi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền buông Liên Kỳ Quang ra, bàn tay cứng rắn mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, xoay người đi về phía phi hành khí.

“Boss…” Trọng Mục hí hửng chạy tới, mở cửa phi hành khí.

Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh liếc Trọng Mục, nắm tay Liên Kỳ Quang bước lên phi hành khí, không đợi Trọng Mục đuổi kịp đã ‘ầm’ một tiếng đóng sầm cửa lại.

“Qua bên kia!”

“…” Trọng Mục.

Phi hành khí khởi động, văng một đống bụi đất vào mặt Trọng Mục.

“Kẻ đần không có mắt!” Hiên Lãng trở mặt xem thường, xoay người đi tới chỗ chiếc phi hành khí bên kia.

“Boss cùng vợ đã bao lâu không gặp rồi, cậu còn xáp qua, Boss không đập cậu một trận là nể mặt chị dâu lắm ấy.”

“Bên quân doanh chuẩn bị tốt chưa?” Viên Linh nhảy lên phi hành khí, mở miệng hỏi.

“Yên tâm đi, tôi đã làm thì khỏi phải lo.”

“Chúng ta làm vậy Boss sẽ không giận chứ?” Ngẫm lại đám người bên quân doanh, Trọng Mục vẫn không dấu được lo lắng, vì cái gì cứ luôn cảm thấy như đại họa sắp ập tới.

“Yên tâm! Chúng ta làm vậy là cấp mặt mũi cho Boss! Tuyệt đối sẽ làm chị dâu kinh hỉ!” Hiên Lãng vỗ vỗ ngực, vẻ mặt ‘cứ tin vào tôi’.

Chính là, thật sự sẽ kinh hỉ sao?

Hoặc là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.