Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 136: Chương 136: Quà Sinh Nhật




“Rốt cuộc anh muốn dây dưa tới khi nào?” Mễ Tiểu Bảo nhìn Chá Lang lười biếng tựa vào sô pha trước mặt, siết chặt nắm tay, áp chế sợ hãi trong lòng.

Chá Lang đan tay, híp mắt đánh giá biểu tình Mễ Tiểu Bảo, sự sợ hãi trong mắt Mễ Tiểu Bảo không hiểu sao làm anh cảm thấy căm tức, hận không thể đè người này lên giường hung hăng thu thập một phen, giam cầm người này cả đời ở bên cạnh, vĩnh viễn không thể trốn thoát.

Chính là…

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn quật cường cùng thân mình ngày càng gầy gò của Mễ Tiểu Bảo, Chá Lang cảm thấy dị thường buồn bực, trong lòng tràn đầy phẫn nộ nhưng lại không có chỗ phát tiết, cuối cùng hóa thành vô lực.

Đè nén tức giận trong lòng, Chá Lang vươn tay về phía Mễ Tiểu Bảo: “Lại đây.”

Nhìn bàn tay đưa tới, Mễ Tiểu Bảo nhịn không được co rúm người, gương mặt cũng trắng bệch.

Chá Lang nhíu mày, trong mắt hiện lên ý lạnh: “Lại đây, đừng để anh lặp lại.”

Nhìn ra Chá Lang tức giận, Mễ Tiểu Bảo cắn môi, cứng ngắc thân mình, chậm rãi nhích tới. Giống như bất mãn với hành động chậm chạp của Mễ Tiểu Bảo, lúc Mễ Tiểu Bảo tới gần, Chá Lang đột nhiên nắm lấy cánh tay Mễ Tiểu Bảo, kéo cậu tới. Mễ Tiểu Bảo kinh hô một tiếng, nhất thời lảo đảo ngã vào lòng Chá Lang.

“Em, sợ anh?” Ôm thân mình cứng ngắc của Mễ Tiểu Bảo, đầu ngón tay Chá Lang đảo qua bên tai, âm thanh thì thầm, mang theo chút ý lạnh.

“Bằng không thì sao?” Mễ Tiểu Bảo cười lạnh: “Anh nghĩ tôi còn ý tưởng gì khác với anh chắc?”

“Bảo Bảo, có phải gần nhất anh đối xử với em quá tốt không?” Chá Lang hôn lên bên cổ Mễ Tiểu Bảo, làm cậu khẽ run: “Tốt đến mức, em cảm thấy mình có thể muốn làm gì thì làm? Mà anh, sẽ không trừng phạt em, ân?”

“Muốn làm gì thì làm?” Mễ Tiểu Bảo ngẩng đầu, trống rỗng nhìn lên đỉnh đầu, thì thào: “Nếu tôi thật sự có thể muốn làm gì thì làm, tôi nhất định sẽ giết anh.”

“Thật sự là không ngoan a.” Chá Lang lắc đầu, ngón tay lạnh lẽo chậm rãi tinh tế miêu tả theo đường cong cơ thể.

Mễ Tiểu Bảo túm lấy cánh tay đã bắn đầu sờ xuống dưới thân mình, lạnh nhạt nhìn vào mắt Chá Lang: “Giết tôi, hoặc là… buông tha tôi đi.”

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt hệt như nhìn một kẻ xa lạ của Mễ Tiểu Bảo, sắc mặt Chá Lang trầm xuống: “Bảo Bảo, theo anh không tốt sao?”

“…”

“Em đi theo anh, anh có thể cho em hết thảy em muốn, không tốt sao?”

“Anh yêu tôi không?” Đối mặt với vấn đề của Chá Lang, Mễ Tiểu Bảo cười nhạt.

Chá Lang nhíu mi, động tác trên tay cũng dừng lại. Mễ Tiểu Bảo hất tóc lên, ánh mắt đầy trào phúng: “Đối với anh mà tôi, tôi bất quá chỉ là một trong những món đồ chơi của anh. Đối mặt với hành vi đùa bỡn của anh, tôi phản kháng giãy dụa làm anh nảy sinh dục vọng biến thái muốn chinh phục, anh muốn nhìn tôi khóc lóc, cầu xin, phục tùng anh.”

“Bảo Bảo…”

“Nếu lúc ban đầu, tôi cũng hệt như những kẻ từng nằm dưới thân anh, kính cẩn phục tòng anh, chỉ sợ anh đã sớm quên tôi là ai rồi đi?

“Bảo Bảo! !” Giống như bị chọc giận, Chá Lang quát lớn một tiếng, xoay người đè Mễ Tiểu Bảo xuống sô pha, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Mễ Tiểu Bảo, giống như đang đè nén gì đó.

Đối mặt với Chá Lang tức giận, Mễ Tiểu Bảo trầm mặc chống đỡ. Lại bị nam nhân này đặt dưới thân, Mễ Tiểu Bảo không muốn phản kháng, hoặc nên nói là, đã vô lực phản kháng.

Mễ Tiểu Bảo xoay mặt đi, dời tầm mắt khỏi người Chá Lang, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Động tác yếu ớt của Mễ Tiểu Bảo làm bàn tay đang nắm lấy cổ tay Mễ Tiểu Bảo có chút dùng sức, trầm lặng như vậy, hệt như một con rối bị hút đi linh hồn làm Chá Lang có chút hụt hẫng vô lực.

Này không phải cậu ta, cậu ta phải là mợt đứa nhỏ có ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, ríu ra ríu quít quơ quơ nắm đấm, hệt như vĩnh viễn không tiêu hết sức sống.

Cậu chính là mặt trời vĩnh viễn tỏa sáng chói mắt, chứ không phải một con rối biết động biết nói.

Trong nháy mắt, Chá Lang giống như mất đi hết khí lực, trầm mặc nằm xuống, đôi tay nhẹ nhàng ôm Mễ Tiểu Bảo vào lòng.

“Bảo Bảo, đừng chọc giận anh, anh không muốn đối với em như vậy.”

Chá Lang than thở như vậy làm Mễ Tiểu Bảo khẽ nhúc nhích, bất quá vẫn không mở mắt.

“Bảo Bảo, chỉ cần em nghe lời, anh sẽ đối xử tốt với em. Chỉ cần em gọi tên anh, nói với anh, em nguyện ý ở bên cạnh anh, anh cam đoan, anh sẽ không làm vậy với em nữa, cam đoan.”

Chá Lang ôm chặt Mễ Tiểu Bảo, thấp giọng thì thầm, thiếu đi vài phần lạnh lùng ngày thường.

Mễ Tiểu Bảo nhắm mắt, tùy ý để Chá Lang ôm mình, không nghe thấy cũng không hiểu, khóe môi nhếch lên, tràn đầy chua xót cùng trào phúng.



Học viện quân sự Thanh Đế.

Trong tầng tầng lớp lớp ánh mắt của nhóm người vây xem, Liên Kỳ Quang ôm một đống quà, mặt không biểu cảm theo Hạ Hầu Thiệu Huyền tiến vào phòng viện trưởng.

“Nhóc thối, tới sao không báo trước một tiếng? Học viện nháo ra động tĩnh lớn như vậy, tôi còn tưởng có người tới đập phá!” Khanh Mộc Vanh nhìn Liên Kỳ Quang, tức giận lầm bầm. Ngược lại, nhìn nhìn ngó ngó cái bụng nhỏ tròn vo của Liên Kỳ Quang, thử hỏi: “Thế nào? Thân thể khỏe không?”

“Tôi còn có thể tham gia thi đấu.” Vì chứng minh mình rất khỏe, Liên Kỳ Quang dùng sức siết nắm tay, gõ gõ cái bụng.

“Không được làm vậy!” Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng bên cạnh nhìn mà nhướng mày, đưa tay vỗ nhẹ lưng Liên Kỳ Quang cảnh cáo.

“Sao lại về khu ba?” Không quen nhìn thấy bộ dáng thê nô của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Khanh Mộc Vanh bĩu môi, nhìn Liên Kỳ Quang hất cằm: “Sao không ở khu một tịnh dưỡng? Hiện giờ thân thể trò không giống trước kia, lão quỷ kia an tâm để trò chạy loạn à?”

Lão quỷ? Liên Kỳ Quang nghi hoặc nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Ông nội.” Hạ Hầu Thiệu Huyền mở miệng giải thích.

Liên Kỳ Quang hiểu ý, gật gật đầu: “Hiện giờ tôi trụ ở khu ba.”

“Ở lại khu ba?” Khanh Mộc Vanh kinh ngạc, dời tầm mắt về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Hạ Hầu Thiệu Huyền gật đầu: “Tiểu Quang không thích khu một, chúng ta liền mua nhà ở khu ba, dọn qua đây ở.”

“Cũng tốt.” Khanh Mộc Khanh cười xùy: “Các cậu lượn một vòng khu một, ai cũng hận không thể mọc thêm tám con mắt để xoi mói, ở đó lâu, không nghẹn chết mới là lạ?”

Đối mặt với vị viện trưởng từ thời đi học đã luôn đối địch với Hạ Hầu Trọng, Hạ Hầu Thiệu Huyền làm như không nghe thấy mấy lời trào phúng oán giận của ông.

“Ông còn chưa đưa tiền mừng đó.” Nghĩ tới nguyên nhân tới đây lần này, Liên Kỳ Quang vươn hai móng vuốt về phía Khanh Mộc Vanh.

“Cái gì?” Nhìn bàn tay trắng nõn của Liên Kỳ Quang, Khanh Mộc Vanh có chút mê muội.

“Tôi kết hôn, tiền mừng.”

“Tiền?” Đầu óc xoay chuyển, nghĩ nửa ngày, Khanh Mộc Vanh nhất thời ‘a’ một tiếng, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ rõ trước kia từng thấy trong một quyển sách cổ, lúc đám nhỏ kết hôn, trưởng bối đều cho tiền mừng, này hình như gọi là tiền lì xì đi?”

Khanh Mộc Vanh tự nhận bản thân là trưởng bối của Liên Kỳ Quang, nhìn gương mặt than lạnh lùng của cậu, không nói thêm gì, vui vẻ hớn hở rút tinh tạp, sảng khoái vung tay: “Đây! Không cần thối lại.”

“Cám ơn.” Liên Kỳ Quang nhận tinh tạp, thoải mái bỏ vào chiếc hộp nhỏ trong không gian, tiếp đó lấy ra một viên kẹo: “Kẹo cưới.”

Lại thu hoạch được tinh tạp, Liên Kỳ Quang tâm tình tốt, xoay người đi tới chỗ Hạ Hầu Thiệu Huyền. Chính là ngay lúc đi ngang qua cửa sổ thì đột nhiên ngẩn người, khựng lại.

“Làm sao vậy?” Nhận ra Liên Kỳ Quang khác thường, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, đứng dậy.

“Tôi…” Liên Kỳ Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu có chút do dự. Loại cảm giác mới vừa nãy, hình như là…

‘Thình thịch! Thình thịch…’ Trái tim nảy lên rõ rệt, làm lồng ngực có cảm giác thực nặng nề, Liên Kỳ Quang căng cứng thân mình, trong không khí tràn ngập mùi máu làm Liên Kỳ Quang đột nhiên cảm thấy hít thở không thông.

“Vợ?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, hai tay đặt lên bờ vai, thử mở miệng hỏi.

Liên Kỳ Quang giật mình ngẩng đầu, có chút hốt hoảng nhìn gương mặt lo lắng của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Làm sao vậy? Mệt à?” Hạ Hầu Thiệu Huyền áp nhẹ lên trán Liên Kỳ Quang, trong lòng có chút ảo não vì mình sơ sót.

Liên Kỳ Quang giật mình nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, cảm giác áp lực kia ngày càng nặng, mơ hồ mang theo tiếng thở dốc, từng tiếng từng tiếng, tựa như hơi thở cuối cùng trước khi chết, làm người ta rợn da gà.

Hạ Hầu Thiệu Huyền nói gì cậu đã không thể nghe thấy, trước mắt ngày càng tối đen, Liên Kỳ Quang cứ vậy chậm rãi nhắm mắt, mềm nhũn ngã vào lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Vợ! !” Đây là tiếng kinh hô hoảng sợ của Hạ Hầu Thiệu Huyền mà cậu nghe thấy trước khi mất đi ý thức.



Khu ba, trong một tóa nhà bỏ hoang đang được xây dựng lại, một nam nhân mặc đường phục huyết sắc hoa lệ, tóc đen xõa dài phía sau, ánh mắt đỏ rực xinh đẹp mị hoặc lạnh lùng nhìn về phương xa.

Phía sau nam nhân, Cừu Ly Mạch khoanh tay đứng đó, trầm mặc cúi đầu, khí thế trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ quanh người, giống như hòa thành một thể với không khí, làm người ta rất khó phát hiện sự tồn tại của cậu.

“Thầy.” Đôi môi đỏ mọng của nam nhân khẽ mở, âm thanh mềm nhẹ hệt như tiếng đàn vi ô lông, mang theo triền miên làm say lòng người.

“Thầy còn nhớ mười ngày nữa là ngày gì không? Đó là sinh nhật thầy a, lâu vậy rồi tôi vẫn nhớ kỹ, vì thầy mà nhớ kỹ.”

“Ngày sinh nhật đó, tôi sẽ tặng thầy một món quà, được không?

“Tôi dùng tất cả sinh mạng được thầy cứu vớt trên thế giới này làm quà sinh nhật cho thầy, được không?”

“Thầy, thầy thích không?”

Nam nhân vươn bàn tay tái nhợt tinh tế, đầu ngón tay điểm nhẹ không khí, gợn sóng thản nhiên từ đầu ngón tay chậm rãi lan tràn. Từng vòng từng vòng sóng lan ra xung quanh, dung nhập vào trong không khí.

“Thầy, thế giới này không có thầy, đã sớm không cần tồn tại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.