Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 95: Chương 95: Thiệu Huyền Mất Khống Chế




Nếu xét theo phần trăm thì trừ bỏ cấm địa quân sự cần quyền hạn cao nhất, Liên Kỳ Quang theo Hạ Hầu Thiệu Huyền đi gần nửa vòng căn cứ, sau đó trong một trận kêu rên thảm thiết vung ống tay áo nhàn nhã rời đi.

Ban ngày ở Bất Lạc tinh rất ngắn, sắc trời đã bắt đầu tối, Liên Kỳ Quang ôm một mô hình phi thuyền chiến đấu, tâm tình đặc biệt tốt quay về phòng của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Thích lắm à?” Tiếp nhận áo khoác Liên Kỳ Quang cởi ra vắt qua một bên, Hạ Hầu Thiệu Huyền xoay người liền thấy Liên Kỳ Quang đang ngồi bên giường, hai chân đong đưa, thực chuyên chú đùa nghịch mô hình phi thuyền chiến đấu trong tay.

“Anh xem.” Liên Kỳ Quang giơ mô hình lên, ánh mắt có chút tỏa sáng. Cũng không biết là đụng tới chỗ nào, mô hình trong tay đột nhiên biến đổi, gộp lại, sau đó một lần nữa lắp ráp, biến thành hình người.

“Biết biến hình! Hệt như Transformers vậy.”

“Mấy thứ này anh có rất nhiều, thích thì cho em hết.” Tuy không hiểu Transformers mà Liên Kỳ Quang nói là gì, nhưng thấy vợ yêu cao hứng như vậy, Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng cảm thấy vui vẻ.

“Tôi thấy thực thần kỳ.” Liên Kỳ Quang tỉ mỉ quan sát từng linh kiện của phi thuyền không gian trong tay, biểu tình chuyên chú: “Anh biết lái không?”

“Biết.”

“Thật à?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, trong mắt mang theo kinh ngạc.

“Ừ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cong môi, đưa tay đặt lên đầu Liên Kỳ Quang: “Nếu em muốn học, chờ tốt nghiệp rồi tới đây, anh dạy em.”

“Tôi muốn học.” Tựa hồ sợ Hạ Hầu Thiệu Huyền đổi ý, Liên Kỳ Quang nhấn mạnh.

Nhìn ánh mắt đen lay láy của cậu, Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu cắn khẽ cái miệng nhỏ, cười cười, sau đó đứng dậy rời khỏi bên giường.

“Học lái phi thuyền không thể so với xe huyền phù, rất vất vả.”

“Tôi không sợ vất vả.”

“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đi vào phòng tắm, bỏ quần áo vào máy giặt tự động, sau đó xoay người đi tới tủ đồ bên cạnh.

“Đói bụng chưa? Anh bảo người đưa chút đồ ăn tới?”

“Tôi không đói.” Liên Kỳ Quang ôm mô hình, mặt không chút biểu cảm nhìn bóng dáng Hạ Hầu Thiệu Huyền đi qua đi lại, vệt ám trong mắt lưu chuyển, hệt như nắm bắt gì đó.

“Vợ à, không ăn cơm là không được.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ngừng lại động tác trong tay, đi tới bên người Liên Kỳ Quang, xoa xoa tóc cầu, âm thanh trầm thấp ổn trọng làm người ta cảm thấy thực kiên định.

“Sẽ không cao được.”

“Tôi đưa anh tới một nơi.” Bị bàn tay Hạ Hầu Thiệu Huyền đè nặng, Liên Kỳ Quang có chút gian nan ngửa đầu, ngốc ngốc nói.

“Hôm nay đã trễ rồi, ngày mai lại đi, không phải em đã mệt rồi à?”

“Đó là địa bàn của tôi.” Liên Kỳ Quang nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nghiêm túc nói.

“Địa bàn của em?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nheo mắt, âm thanh trầm thấp ẩn ẩn trêu đùa.

“Tôi mang anh đi, được không?”

“Tốt.” Không đành lòng nhìn biểu tình thất vọng của vợ yêu, thấy Liên Kỳ Quang rất nghiêm túc, Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng nghiêm nghị hẳn.

Liên Kỳ Quang nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười ngơ ngác. Hạ Hầu Thiệu Huyền thấy vậy, nhu hòa trong mắt lại càng sâu, đưa tay muốn xoa mặt vợ yêu, chính là không chờ anh chạm vào, Liên Kỳ Quang đã đột nhiên biến mất tại chỗ.

Động tác của Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút cứng đờ, con ngươi đen láy thẳng tắp nhìn chằm chằm vị trí Liên Kỳ Quang biến mất, khí lạnh trên người dần tăng lên.

(Trong không gian)

Liên Kỳ Quang mặt than nhìn xung quanh trống rỗng, ánh mắt có chút mờ mịt.

“Thiệu Huyền! Thiệu Huyền! ? Anh ở nơi nào! ! ?”

Lớn giọng gọi vài tiếng, chính là xung quanh một mảnh vắng lặng, làm gì có người nào.

Nguy rồi! Cậu để lạc Thiệu Huyền mất rồi!

Liên Kỳ Quang có chút luống cuống, chui đầu vào trong rừng cây rậm rạp, muốn tìm Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Đã hơn nửa tiếng trôi qua, Hạ Hầu Thiệu Huyền cứng đờ đứng bên giường, hai nắm tay nắm chặt, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm vị trí Liên Kỳ Quang biến mất.

Mới đầu là kinh ngạc, tiếp đó là hoài nghi, cuối cùng bắt đầu kinh hoảng.

Trước không nói tới bốn phía đóng kín, xin hỏi cả tinh cầu này, có kẻ nào ngu xuẩn không sợ chết đến mức chạy tới phòng Hạ Hầu Thiệu Huyền anh bắt người?

Hạ Hầu Thiệu Huyền phóng dị năng, tìm kiếm khắp phòng, chính là Liên Kỳ Quang hệt như đột nhiên bốc hơi vậy, ngay cả một chút tung tích cũng không có.

Dị năng của Liên Kỳ Quang thế nào anh rõ hơn ai hết, tuy lợi hại nhưng chưa đủ bản lĩnh trốn thoát ngay dưới mí mắt anh.

Vợ, rốt cuộc đi nơi nào?

Không mùi, không dị năng dao động, biến mất vô tung vô ảnh, cứ như không khí vậy, hệt như chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Là dị năng giả, không có dị năng dao động chỉ có một tình huống, tử vong.

Băng sương trên mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trải rộng, lãnh ngạng trầm xuống, nhưng trong lòng thì đã sớm loạn thành một đoàn, dị năng vùn vụt vận chuyển, lấy bản thân làm trung tâm, điên cuồng phóng ra ngoài tìm kiếm, kéo dài tới vài dặm.

Cùng lúc, Liên Kỳ Quang ở trong không gian lang thang nửa ngày vẫn tìm không thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền, cảm giác tĩnh mịch xung quanh làm trong lòng cậu có chút buồn bực, đạp đạp lớp cỏ dưới chân, Liên Kỳ Quang thầm mặc niệm, nháy mắt biến mất trong không gian.

Liên Kỳ Quang rời khỏi không gian, chỉ cảm thấy thân thể nhoáng một cái, vừa mới rơi xuống giường, còn chưa kịp xem xét xung quanh thì trước mắt tối sầm, cả người bị một lực mạnh giam cầm.

“Thiệu Huyền…” Mùi hương quen thuộc làm Liên Kỳ Quang bỏ đi băng tuyết đã ngưng tụ trong lòng bàn tay, ngốc ngốc mở miệng.

“Em đã đi đâu! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền buông Liên Kỳ Quang ra, đôi tay to lớn nắm chặt bả vai cậu, tức giận quát. Trong con ngươi u ám là cuồng bạo đang quay cuồng, ẩn ẩn sát khí, khủng bố đến mức làm người ta hít thở không thông.

Bàn tay Hạ Hầu Thiệu Huyền chắt chặt bả vai Liên Kỳ Quang, lực đạo cơ hồ muốn bóp nát cậu, cơn đau đớn đến tận xương làm Liên Kỳ Quang cảm giác ngón tay Hạ Hầu Thiệu Huyền dường như đã bấu xuyên vào trong da thịt.

Thấy Liên Kỳ Quang không nói, huyết tinh trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền càng tăng thêm, con ngươi ẩn ẩn chuyển thành màu đỏ ngầu làm người ta sợ hãi.

Hạ Hầu Thiệu Huyền một tay đẩy ngã Liên Kỳ Quang xuống giường, tiếp đó bổ nhào tới, hung hăng cắn lên môi cậu.

Nụ hôn này không miên man ôn nhu đầy tình ý như trước kia, mà hệt như dã thú tàn bạo chỉ biết chém giết.

“Đau.” Đau đớn trên môi cùng mùi tanh của máu chậm rãi tản ra trong miệng làm Liên Kỳ Quang nhíu mày, hai tay chống đẩy tiến công của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Chính là lúc này Hạ Hầu Thiệu Huyền đã bị lửa giận thổi quét, Liên Kỳ Quang vốn kinh hoảng nhưng dần dần cũng bị tức giận thay th61, ngọn lửa phừng phừng khắp người.

Hạ Hầu Thiệu Huyền một tay kiềm chặt cổ tay mảnh khảnh của Liên Kỳ Quang, giam cầm trên đỉnh đầu, tay kia thì mạnh mẽ xé toạt quần áo, không chút lưu tình để lại những ấn ký trên làn da nõn nà như ngọc của Liên Kỳ Quang.

“Thiệu Huyền! Đau!” Liên Kỳ Quang nhăn mặt nhíu mày, hành động của Hạ Hầu Thiệu Huyền làm cậu đau đớn đến cong người.

Hạ Hầu Thiệu Huyền điên cuồng cắn xé môi Liên Kỳ Quang, hung ác bạo ngược càng quét khoang miệng, mùi máu tanh tanh lan tràn trong miệng lại càng kích thích Hạ Hầu Thiệu Huyền tàn sát bừa bãi hơn.

“Anh buông ra! Buông!”

“Boss! Chín giờ tối nay có hội nghị toàn quân.” Âm thanh Viên Linh từ ngoài cửa vọng vào.

“Cút! !” Dị năng hỗn loạn phóng ra ngoài, mang theo cơn giận đang cố đè nén.

“Tê!” Viên Linh cả kinh, cả người ngã bật về sau, nặng nề đập vào tường, gương mặt trắng bệch, lồng ngực bỏng rát đau đớn.

“Chậc! Lại cãi nhau à?” Viên Linh đã bị đánh thành thói quen xoa xoa ngực, nhỏ giọng than thở, chỉ đành yên lặng rời đi.

“Nếu anh không buông, tôi sẽ tức giận.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong mắt là một mảnh âm u.

“Hậu quả tôi tức giận thực nghiêm trọng, cam đoan anh không muốn nhìn thấy.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền từ trên cao nhìn xuống, miệng vết thương lộ ra màu máu đỏ tươi làm ánh mắt anh đau đớn. Viên Linh đột nhiên đánh gảy làm anh thanh tỉnh lại đôi chút, tình tự bạo ngược cũng chậm rãi bình phục.

Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền chậm rãi cúi thấp người, động tác mềm nhẹ ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, chôn mặt vào tóc cậu, ngửi hương vị tươi mát đại biểu cho sinh mệnh trên người cậu, bình phục tâm tình.

Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, ánh mắt Liên Kỳ Quang lóe lóe, miệng nhấp nháy, có chút gian nan rút ra một cánh tay, vòng qua đặt trên lưng Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Ánh sáng xanh biếc từ lưng chậm rãi rót vào trong cơ thể Hạ Hầu Thiệu Huyền, theo đó, anh cảm thấy cỗ huyết tinh quay cuồng đau đớn trong cơ thể từng chút từng chút tiêu tán.

“Dị năng phản phệ?” Liên Kỳ Quang trừng mắt: “Anh sắp đột phá?”

“Ừm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền lên tiếng, âm thanh cơ hồ nhỏ tới không thể nghe thấy.

“Đã bao lâu rồi?”

“Hai tháng.”

“Anh ngu ngốc à? Nếu biết sắp đột phá còn không nhanh chóng tìm chỗ yên tĩnh, dị năng đã gần đạt tới giới hạn, có chút sai lầm sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay.” Liên Kỳ Quang khẽ nhíu mày.

“Dị năng đột phá, bản thân rất khó khống chế tình tự, huống chi dị năng của anh còn cường đại đến vậy.”

“Thực xin lỗi, đã dọa em.”

“Anh biết rõ hiện giờ không thể khống chế tình tự bản thân mà còn kích động lớn đến vậy, là ai chọc anh? Nói đi, tôi giúp anh chém người.”

“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Anh buông tôi ra, tôi tìm bác sĩ tới kiểm tra cho anh.”

“Không có việc gì.”

“Thiệu Huyền…”

“Ôm một hồi, để anh ôm một hồi là tốt rồi, ngoan.”

“…” Liên Kỳ Quang.

Trời đã tối, trong phòng không bật đèn, theo ánh sáng mặt trời bên ngoài cũng dần dần tối sầm.

Liên Kỳ Quang nằm trên giường, mặt than nhìn trần nhà trống rỗng, tiếng hít thở vững vàng vang bên tai làm cậu cơ hồ nghĩ rằng Hạ Hầu Thiệu Huyền đang ngủ.

“Đau không?” Đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào vết thương, âm thanh trầm thấp vang bên tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ, ngứa.

“Không đau, quen rồi.” Năm đó cơ hồ không có ngày nào lành lặn, mỗi lần đều là thương cũ chưa lành đã có thêm thương mới.

“Thực xin lỗi, vợ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm chặt Liên Kỳ Quang, cảm nhận cơ thể ấm áp cùng nhịp tim của vợ yêu. Anh không dám bật đèn, không dám nhìn thương tích trên người cậu, là vết thương do một tay anh gây ra.

Tuy vừa nãy là anh nhất thời mất lí trí, nhưng sức lực anh lớn thế nào anh rõ hơn bất kì ai khác. Tuy không dùng dị năng, nhưng vết thương trên người Liên Kỳ Quang tuyệt đối không nhẹ.

“Anh tốt lắm.” Ít nhất vẫn còn có thể kiềm chế, lúc trước ở căn cứ từng có một dị năng giả vì dị năng đột phá, nhất thời không thể khắc chế bản thân, kết quả bị phản phệ, tuy còn sống nhưng cũng chẳng khác biệt gì tang thi, tang thi ăn thịt người, còn người nọ thì chẳng phân biệt được địch ta, tàn sát toàn bộ. Cậu nhớ rõ chuyện này như vậy vì người nọ vừa vặn từng là đội hữu cùng cậu ra ngoài tìm kiếm vật tư, lúc hoàn thành nhiệm vụ quay về căn cứ mà nổi cơn điên, là chính tay cậu chém chết.

“Vợ à, em, vừa nãy đã đi nơi nào?” Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn không quên chuyện Liên Kỳ Quang đột nhiên biến mất, nhớ tới kinh hoảng cùng trống trỗng ban nãy, đôi tay đang ôm Liên Kỳ Quang lại siết chặt hơn nữa.

“Không gian.” Liên Kỳ Quang mím môi, giọng điệu có chút tức giận: “Tôi cứ tưởng có thể đưa anh vào, không ngờ lại không được.”

“Không gian?” Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu, có chút nghi hoặc.

“Không gian không phải không thể chứa vật sống sao?”

“Đó là không gian riêng của tôi, có thể chứa vật sống, không giống không gian khí, cần có ngoại vật chịu tải. Nó ở ngay trong cơ thể tôi. Trong đó có đất, có cây cối, có suối nước, hệt như một khu rừng rậm thật lớn, bất quá không phải rừng hiện giờ, nó là loại thực vật không có lực công kích, giống như địa cầu ba ngàn năm trước ấy.” Liên Kỳ Quang cố gắng miêu tả tình huống cùng đám thực vật trong không gian.

“Thực vật cổ?” Âm thanh Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm xuống.

“Ưm.”

“Không gian lớn cỡ nào?”

“Rất lớn, vô tận luôn. Vốn nó không lớn như vậy, bên trong chứa rất nhiều đồ, chính là không biết vì sao không gian đột nhiên biến dị, tài sản của tôi biến mất hết, giờ tôi là người nghèo kiết xác a.” Nhớ tới không gian trở thành phế thải, tâm tình Liên Kỳ Quang cực kỳ tệ.

“Vợ à, chuyện này không thể nói với bất kì kẻ nào, biết không?” Không gian vô cùng vô tận có thể chứa vật sống, thực vật cổ chưa biến dị, đất đai chưa bị ô nhiễm, này đại biểu cái gì, Hạ Hầu Thiệu Huyền không cần nghĩ cũng biết.

Đám lão già trong phòng thí nghiệm kia anh không mấy để tâm, chính là, nếu bí mật này bại lộ thì không chỉ bọn họ bị kinh động, mà là cả tinh cầu. Trước mặt tinh cầu, trước mặt chính phủ, cho dù là anh thì cũng chỉ bất lực.

“Tôi biết.” Lúc ở thời tận thế, người đánh chủ ý vào không gian của cậu cũng không ít.

“Ngày mai anh không cần ở cùng tôi, cứ chuyên tâm đột phá đi.” Liên Kỳ Quang ôm cổ Hạ Hầu Thiệu Huyền, rầu rĩ gặm cắn bả vai cứng rắn như thép của anh.

“Không vội.”

“Anh còn muốn công kích tôi à? Nói không chừng lần sau anh sẽ giết chết tôi, tôi không phải đối thủ của anh.”

“Đừng nói bậy.” Hạ Hầu Thiệu Huyền quát khẽ.

“Ngày mai anh đừng đi theo tôi.” Liên Kỳ Quang khó chịu giật giật, Hạ Hầu Thiệu Huyền nằm nghiêng, ôm lấy Liên Kỳ Quang, để cậu thoải mái tựa vào người mình.

“Vợ à, anh thật sự không vội.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa nhẹ mái tóc mềm mại của bé con, bất đắc dĩ nói.

“Anh gặp phải bình cảnh à?” Liên Kỳ Quang ngồi dậy, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Thiệu Huyền, con ngươi đen láy lòe lòe tỏa sáng trong bóng tối.

“…ừm.” Nhớ tới bản thân hai tháng này đụng phải bình cảnh không tiến không lùi, Hạ Hầu Thiệu Huyền thản nhiên đáp.

“Tinh hạch tôi đưa anh đâu?”

“…”

“Anh đưa cho người khác à?” Liên Kỳ Quang nhíu mày.

“Những cái có thể dùng anh đều để lại.”

“Vậy là anh vẫn cho người khác.” Nghĩ tới tiền của mình bị người khác cầm đi, Liên Kỳ Quang cảm thấy thực khó chịu.

“Tinh hạch dị năng không thích hợp, anh không thể dùng.”

“Kia cũng không được, đó là tiền của tôi.”

“Ừ, là lỗi của anh, thực xin lỗi.” Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn gò má phồng lên giận dỗi của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Bị Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm lấy, Liên Kỳ Quang mặt than để lại một dấu răng thật sâu trên người anh, Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ, nhưng vì để vợ mình bớt giận, anh cứ để mặc cậu phát giận.

“Không giận nữa?” Thấy Liên Kỳ Quang nằm úp sấp xuống, Hạ Hầu Thiệu Huyền cười nhẹ.

“…” Liên Kỳ Quang mặt than liếc mắt một cái, giãy khỏi vòng tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngồi dậy.

“Này cho anh.” Liên Kỳ Quang từ không gian lấy ra hai lọ thủy tinh đưa cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, chất lỏng bên trong lóng lánh sắc lam.

“Đây là?” Nhận lấy, sức mạnh nháy mắt thổi quét làm Hạ Hầu Thiệu Huyền cả kinh.

“Lúc đột phá thì dùng cái này, màu nhạt một chút là pha loãng theo tỷ lệ 1:10, còn thuần sắc là nguyên chất nhất.”

“Nhóm bạn học của em liên tục đột phá dị năng chính là uống thứ này?” Nhìn lọ nước trong tay, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên nhớ ra bản báo cáo nhóm bạn học gặp chuyện không may của Liên Kỳ Quang.

“Ừm.”

“…”

“Tuy sức mạnh của nước này rất lớn, nhưng cũng rất đau đớn, anh phải cố nhịn xuống.

“Em đã dùng rồi?”

“Ừ.”

“Dị năng của em hiện giờ là bậc nào?”

“Bậc huyền.” Chỉ cần cậu cố gắng hơn, nhất định rất nhanh sẽ khôi phục thực lực như đời trước.

“Bậc huyền, lần trước không phải…”

“Lần trước là tôi làm bừa.” Liên Kỳ Quang cau cau mũi, ngẩng đầu nhìn không khí trên đỉnh đầu, không nhìn tới mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhàn nhạt nói.

“Khi đó dị năng của tôi bậc sĩ, vì dùng một viên tinh hạch bậc huyền mà nháy mắt kích phát.”

“Em đúng là nhóc con hư hỏng.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay nhéo mặt Liên Kỳ Quang, nghiến răng nghiến lợi nói. Dùng tinh hạch nháy mắt kích phát dị năng, này tuyệt đối là đả thương địch một ngàn nhưng cũng tự làm hại bản thân hết tám trăm. Nói nghiêm trọng thì chính là đồng quy vu tận, cho dù còn sống thì cũng tổn thương nặng nề.

“Tôi mệt.” Mặt không biểu cảm tùy ý để Hạ Hầu Thiệu Huyền véo mặt, Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nói.

“Ngủ đi!” Trong lòng tức giận nhưng Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ trầm mặt ấn Liên Kỳ Quang vào lòng, nằm xuống, kéo chăn phủ kín cả hai người.

“Tôi…”

“Không cho nói, ngủ.”

“… tôi chỉ muốn nói, tôi muốn đi WC.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.