Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 82: Chương 82: Trở Lại Trường




Dưới sự phẫn nộ của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang bị cấm túc. Ở bệnh viện nằm hơn nửa tháng, lúc ăn cơm dinh dưỡng ở bệnh viện tới lần thứ n, rốt cuộc anh dũng khởi nghĩa.

“Vợ! Em bỏ đồ xuống cho anh!” Sau khi bị Liên Kỳ Quang làm lơ mười phút ba mươi giây, Hạ Hầu Thiệu Huyền rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

“Tôi không cần ở lại đây, có bản lĩnh thì anh tới bắt tôi đi.” Đối với cơn giận của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang ngay cả mắt cũng không nâng, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.

“Vợ, em thực sự nghĩ anh không dám về à?” Hạ Hầu Thiệu Huyền giận tới bật cười, híp mắt, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn bóng dáng vụt tới vụt lui của Liên Kỳ Quang.

Động tác dọn đồ của Liên Kỳ Quang khựng lại một chút. Trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang xoay người, mặt không biến đổi nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Anh không có ngày nghỉ, tôi tra rồi.”

“Làm người chỉ huy cao cấp sẽ có chút đặc quyền, không phải sao?” Hạ Hầu Thiệu Huyền chống tay lên bàn, đỡ cằm, uy hiếp mười phần nhìn Liên Kỳ Quang.

“Anh không thể lấy công làm tư.” Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền nửa ngày, Liên Kỳ Quang trầm mặc mở miệng.

“Vợ, những lời này không giống em sẽ nói?” Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút buồn cười, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào.

“Hoặc là nói, em không biết, em nói những lời này đặc biệt không có sức thuyết phục?”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Tôi không thích nơi này.” Liên Kỳ Quang mặt than mở miệng, gương mặt ngốc ngốc phá lệ nghiêm túc.

“Em cần hảo hảo bảo dưỡng thân thể.”

“Tôi đã không có việc gì, tôi nói rồi, tôi rất mạnh.”

“Lúc trước cũng nói không có việc gì.” Nhớ tới lần trước người nào đó thề son sắt, nói sẽ không có việc gì, kết quả không tới năm tiếng, anh đã bị nhóc con này cả người đầy máu, huyết nhục mơ hồ làm sợ tới mức suýt nữa là ngừng thở, mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền đen xì.

Nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, đột nhiên nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười ngơ ngác.

“Tôi thích anh.”

“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Tôi thích anh nhất, Thiệu Huyền.”

“Vợ.” Hít sâu một chơi, Hạ Hầu Thiệu Huyền luồng tay xuống bàn, dùng sức nhéo đùi mình, cố nghiêm mặt: “Chiêu này hiện giờ dùng không hiệu quả.”

“Thế tôi không thích anh nữa.” Ý cười trên mặt Liên Kỳ Quang thu lại, xoay người típ tục thu dọn.

“Em dám!” Cái chén kim loại trong tay bị Hạ Hầu Thiệu Huyền niết tới kêu ‘ken két’.

“Quý Sĩ Lâm là tôi giết.” Liên Kỳ Quang vung tay, bỏ hết hoa quả cùng thức ăn vặt trên bàn vào không gian, sau đó xoay người ngồi trên giường, mặt không chút biểu cảm nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Đoán được.” Trước đó không lâu Hạ Hầu Vũ Trì đã gửi toàn bộ tư liệu của Liên Kỳ Quang qua, nhìn thấy Quý Sĩ Lâm chết, anh thoáng cái liền nhớ tới Liên Kỳ Quang từng nói muốn giết người này. Hai người kia, tuy Liên Kỳ Quang không nói gì, nhưng Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng đoán được tám chín phần mười, không thoát khỏi quan hệ tới Liên Kỳ Quang.

“Dị năng của đám Mễ Tiểu Bảo cũng là tôi cho bọn họ uống thứ đặc biệt.”

“Anh biết…” Này thật sự không biết.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con ngươi Liên Kỳ Quang, biểu tình trên mặt có chút kinh ngạc.

Nhìn biểu tình đối phương, Liên Kỳ Quang vẫn trầm mặc, mặt không biểu cảm đối diện Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Sao lại thế này.” Tiêu hóa xong khiếp sợ trong lòng, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc, đè thấp âm thanh.

“Chuyện này nói ra thực dài dòng.” Hơn nữa cậu còn chưa chuẩn bị tốt.

“Chờ tới lúc tôi tới tìm anh, tôi sẽ đưa anh tới một nơi.” Không gian hiện giờ trừ bỏ cây vẫn là cây, gia sản tích lũy đời trước toàn bộ không còn, cho Thiệu Huyền xem cũng không sao.

Cậu có thể nói cho Thiệu Huyền biết tất cả bí mật của mình, chỉ có lá bài cuối cùng thì phải giấu kín nó trong lòng. Là đời trước, cậu không thể nói, tên mình vốn không phải Liên Kỳ Quang, mà là, Ám Quang.

Là vị thần từng được vô số người tôn kính, là tín ngưỡng của tất cả quân nhân, là chúa cứu tế, Ám Quang đại nhân.

Cậu không muốn nhìn thấy chút kì quái nào trong ánh mắt Thiệu Huyền, tựa như cậu trước kia đang là nhân loại lần đầu tiên thấy tang thi.

“Tôi muốn đi khóa miệng bọn họ.”

“Bọn họ biết?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu chặt mày tới mức có thể kẹp chết ruồi, ánh mắt bắt đầu suy tư, xem xem làm thế nào để Liên Kỳ Quang không hề hay biết mà giết người diệt khẩu.

“Không biết.” Liên Kỳ Quang ngoan ngoãn lắc đầu: “Lúc tôi cho bọn họ uống thì vẫn còn đang hôn mê.”

“Vợ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ mở miệng: “Anh biết em có rất nhiều bí mật, không muốn nói thì anh cũng không ép. Nhưng, lòng người khó dò, có một số việc, em phải biết giữ kín trong lòng, hiểu không.”

“Tôi sẽ không nói cho bất kì ai.”

“Vậy sao em lại nói với anh?”

“Anh không giống.” Liên Kỳ Quang nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên nghi hoặc. Bởi vì cậu cũng không nói rõ Hạ Hầu Thiệu Huyền rốt cuộc không giống chỗ nào, dù sao cũng chính là không giống.

Lời Liên Kỳ Quang nói thành công bơm hạnh phúc cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, chân mày vốn nhíu chặt cũng nới lỏng, khóe môi cong lên.

“Kế tiếp không có huấn luyện, ở học viện sẽ thực an toàn, anh yên tâm.” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền rốt cuộc cũng mỉm cười, Liên Kỳ Quang đột nhiên kéo đề tài trở về điểm khởi đầu, thực nghiêm túc nói.

“Vợ à, em học hư rồi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thực sao lại không biết tâm tư của Liên Kỳ Quang, chẳng qua nhìn ánh mắt nghiêm túc lại lấy lòng của nhóc con này, anh thật sự không thể nào tức giận nổi.

“Đúng rồi vợ.” Giống như nhớ ra gì đó, Hạ Hầu Thiệu Huyền thu lại ý cười trong mắt, chân mày nhíu lại.

“Long Ảnh mà lần trước em nói, đã điều tra được.”

“Không tốt à?” Nhìn ra bộ dáng nghiêm trọng của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang nghi hoặc.

“Chuyện này em hỏi cô út đi, hai bọn họ là người quen, cô út biết khá rõ người này.”

“Cô… út?” Đầu óc Liên Kỳ Quang thoáng chốc chậm chạp.

“Em gái của cha anh, Hạ Hầu Lạc Vũ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nghĩ nghĩ, lại nói: “Đầu óc cô út không bình thường, đừng để ý, hỏi xong chuyện em muốn thì đi ngay, nếu phiền quá thì cứ chém, đánh không lại thì chạy.”

“…ừm.” Ngốc ngốc gật gật đầu.

****

“Tiểu Quang, thân thể trò thực sự không có việc gì sao?” Khanh Mộc Vanh nhìn Liên Kỳ Quang, trong mắt không khỏi lộ ra lo lắng.

“Không có việc gì.” Mặt than gật đầu.

“Trò phải hảo hảo chiếu cố chính mình, trò không biết đâu, lão quỷ Hạ Hầu kia lúc biết trò gặp chuyện, suýt chút nữa đã san bằng học viện của tôi.” Xác định Liên Kỳ Quang thật sự không có việc gì, Khanh Mộc Vanh không khỏi trêu đùa.

“…” Liên Kỳ Quang.

“Đúng rồi, Tiểu Quang.” Giống như nghĩ tới gì đó, Khanh Mộc Vanh nghiêm túc: “Trước đó không lâu chính phủ đã phái người tới thẩm vấn đám Khuynh Y, các trò ấy nói cũng không khác em là bao. Gặp tập kích, lúc tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh có một loại quả, tưởng có thể ăn liền ăn luôn, sau đó thì dị năng bắt đầu biến dị.”

“Ừm.” Thản nhiên đáp lại, biểu tình cũng không vì lời Khanh Mộc Vanh mà dao động.

“Các trò ấy đã miêu tả loại quả đó, trò xem một chút, có phải cùng loại mà trò đã ăn lúc trước không?” Khanh Mộc Vanh nhấn mở máy tính, ngón tay gõ nhẹ vài cái, một bức hình xuất hiện trên màn hình giả lập.

Một quả màu xanh lớn cỡ nắm tay, hai đầu tròn tròn, giống một đứa con nít đang nhắm mắt say ngủ, thực đáng yêu. Nếu là thế kỷ hai mươi mốt, nhất định có vô số người vừa liếc mắt đã nhận ra, cũng nói được cái tên của nó.

Nhân sâm.

Khóe miệng giật giật, biểu tình vẫn than như cũ.

“Tôi không nhớ rõ.”

“Hảo hảo ngẫm lại! !” Liếc mắt liền thấy Liên Kỳ Quang lại ngẩng đầu ngẩn người, Khanh Mộc Vanh nhịn không được rống lớn.

Liên Kỳ Quang gục đầu xuống, mặt không biểu cảm nhìn hình ảnh trên màn hình, trầm mặc không nói.

Thấy Liên Kỳ Quang cả nửa ngày cũng không chịu hé răng, Khanh Mộc Vanh nhỏ giọng đánh gãy.

“Thế nào? Có phải nhớ ra gì không?”

“Nhìn có chút quen mắt.” Mặt than gật đầu.

“Phải không? Vậy trò làm sao phát hiện được nó?” Khanh Mộc Vanh bật dậy, tay chống bàn, hai mắt sáng lòe lòe nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang.

“…” Liên Kỳ Quang.

“Đã quên.” Thản nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngẩng đầu.

“Tiểu Quang!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi nói đã quên.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn về phía Khanh Mộc Vanh, âm thanh lạnh nhạt, ánh mắt sâu kín, làm đối phương rởn cả da gà.

“Quên thì thôi…” Khanh Mộc Vanh cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tiểu Quang.” Khanh Mộc Vanh ngồi xuống gãi gãi đầu, thở dài một hơi: “Trò biết không? Chuyện này ở khu một đã gây ra sóng to gió lớn trong chính phủ, các gia tộc lớn đều bắt đầu rục rịch, đặc biệt là đám lão quái trong phòng thí nghiệm, cũng bắt đầu nổi lên tâm tư.”

“Tiểu Quang, em biết thứ đó đại biểu cho gì không?”

“…” Cậu tự nhiên biết.

“Hiện giờ bên ngoài, quang minh hoặc ngấm ngầm, không biết có bao nhiều nhớ thương nó, một khi tìm được, sợ sẽ diễn ra một màn tranh đoạt đẫm máu.”

“…” Bọn họ sẽ không tìm được, bởi vì căn bản không tồn tại.

“Tiểu Quang…”

“Nói xong chưa?”

“A?”

“Tôi đói bụng.”

“…”

“Hơn nữa, ông thực ồn.”

“Liên Kỳ Quang! ! ! Tôi là viện trưởng đó, trò phải tôn trọng tôi! ! Tôn trọng tôi đó biết không hả! ? ?”

“…”

Ngu ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.