Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 954: Chương 954: Anh ấy phấn chấn trở lại rồi






“Tôi giúp cô cài đặt một chương trình vô tuyến tự động, chỉ cần là ở nơi có mạng vô tuyến, cô đều có thể tuỳ lúc tuỳ thời làm việc

Nhiên Tân Dao liền cười không ngớt mà kiểm tra lại máy tính của bản thân, hết sức vừa lòng gật đầu.

Lúc cô ấy ôm máy tính chuẩn bị xuống xe, thì Minh Tư Thành lại nói: “Để tôi đưa cô về nhà đi!"

Nhiên Tân Dao lại mỉm cười lắc lắc đầu: “Tôi đối với người khác giới còn có chút hạn chế”

“Bạn trai thì sao?” Minh Tư Thành cười hỏi

Nhiên Tân Dao mặt đỏ bừng lên, nụ cười bỗng trở nên thẹn thùng.

“Vậy được rồi! Đi đường chú ý an toàn” Minh Tư Thành nói tiếp.

Nhiên Tân Dao gật gật đầu, ôm máy tính xuống xe xong, còn cùng Minh Tư Thành vẫy vẫy tay: “Anh trai nhỏ, cũng chúc anh sớm ngày tìm được một nửa còn lại nha”

“Cám ơn” Minh Tư Thành cười nhạt.

Quả nhiên, mặc kệ là lần đầu tiên, hay là gặp gỡ như này, anh giống như trước đối với Nhiên Tân Dao không có một cảm giác rung động nào.

Nhiên Tân Dao vừa mới đi được mấy bước, liền quay đầu lại, nhìn Minh Tư Thành cười cười nói: “Anh trai nhỏ, hôm nay anh thật đỉnh, cứ tiếp tục phát huy nha!”

“Cám ơn lời khen của cô!” Minh Tư Thành nhíu mày.

Nhiên Tân Dao lại vẫy tay chào, xoay người rời đi.

Lần này, cô ấy không quay đầu lại nữa rồi.

Minh Tư Thành khởi động lại xe, quay trở về khu lăng mộ của nhà họ Phó.

Lúc anh đang chế tạo máy móc, thì chú bảo vệ trông coi khu mộ, không nhịn được mà đến góp chút náo nhiệt: “Cậu Minh, từ lúc cậu đến khu mộ của chúng ta, tôi liền cảm thấy khu mộ này có thêm chút sức sống”

“Vậy sao? Chẳng lẽ trước kia không có sức sống?” Minh Tư Thành cười cười trêu ghẹo.

Chú bảo vệ kia trả lời: “Trước kia nơi này chỉ là một khu rừng u ám thôi.”

“Đó là bởi vì, anh cảm thấy anh với bọn họ không thân thuộc, mới cảm thấy u ám. Tôi tốt xấu gì cũng là con rể của nhà họ Phó, đúng không nào? Người một nhà mà! Đương nhiên là có sức sống!” Minh Tư Thành ngược lại lại đắc ý dào dạt nói.

“Cậu thực sự định trông coi tro cốt của cô chủ cả đời đấy à?” Chú bảo vệ cảm khái, “Cậu ưu tú như vậy, có thể lấy được một cô gái tốt, thật sự không cần phải lãng phí thanh xuân của bản thân mình ở đây”

“Ai nói tôi lãng phí thanh xuân, tôi chẳng phải là đang rất bận rộn sao?” Minh Tư Thành đeo một chiếc kính hiển vi đặc chế, cầm cái kẹp lên, bắt đầu gắn con chíp vào bảng điện.

Chú bảo vệ chép miệng, thì thầm nói: “Tôi vốn đang định giới thiệu cháu gái của tôi cho cậu”

“Đừng có mà làm hư con gái nhà người ta, ngàn vạn lần đừng có giới thiệu cho tôi, tránh cho phải vất vả chịu khổ” Minh Tư Thành tiếp tục trêu ghẹo..

Chú bảo vệ cảm thấy bất lực, đành chắp tay ra sau, cứ như vậy mà rời khỏi lều trại.

Đi qua mộ của Mộc Miên, ông ta bất thình lình rùng mình một cái.

Trong đầu không hiểu tại sao lại xuất hiện thanh âm của một cô gái: “Hứ! Nghĩ muốn đào góc tường của ta sao, đều không có cửa nha!”

Chú bảo vệ nhất thời không rét mà run, vội vàng đi nhanh hơn một bước, chạy về phòng bảo vệ.

Ba ngày sau...

Phó Diệc Phàm đến lấy đồ như đã hẹn, Minh Tư Thành cũng đúng hạn đem đồ cho Phó Diệc Phàm.

“Anh ấn cái nút này, mở ra liền có thể dùng rồi” Minh Tư Thành nói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.