Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 940: Chương 940: Anh có thể động lòng với tôi không?






“Anh gửi bảng chuyến bay của cô ta cho tôi!” Phó Diệc Phàm lạnh nhạt ra lệnh.

Thang Hưng Hiền nghe vậy gật đầu, rồi cầm lấy máy tính bảng gửi một phần bảng chuyến bay của Tống Vân Thùy vào điện thoại của Phó Diệc Phàm.

Phó Diệc Phàm sau khi nhận được tin nhắn liền mở ra xem, sau đó trong lòng đã có cân nhắc bèn nói với Thang Hưng Hiền: “Anh đi làm việc trước đi!”

“Vâng, chủ tịch!” Thang Hưng Hiền cúi người lùi ra. Còn lại mình Phó Diệc Phàm, anh nhìn bảng chuyến bay, trong lòng lập tức cũng có một biện pháp. Chín giờ rưỡi tối.

Sau khi kết thúc lịch bay hôm nay, Tổng Vân Thùy kéo vali da nhỏ bước ra từ cửa lối đi dành cho nhân viên, sau đó thì bị tiếng “bíp... bíp” đột ngột của kèn xe hơi hấp dẫn sự chú ý. Cô ta bên ngoài nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy

một chiếc xe jeep màu đen đậu ở ven đường, ngay trước mặt, còn có cả một người đàn ông đẹp trai mặc vest mang giày. da đang đứng dựa vào đầu xe.

Lúc nhìn thấy Phó Diệc Phàm, Tống Văn Thùy cũng thoáng giật mình... vì cô ta không lường được người đàn ông này vậy mà lại chủ động đến tìm mình.

Phó Diệc Phàm thì chủ động đi về phía cô, bước chân vững vàng, một bộ đồ vest cũng bị anh mặc ra khí chất quân nhân, hiên ngang mà hùng dũng.

“Cô Tống, tôi muốn mời cô cùng đi ăn khuya với tôi!” Phó Diệc Phàm sau khi đi tới trước mặt Tổng Vân Thủy thì chủ động đón lấy vali da nhỏ trong tay cô ta.

Tống Văn Thùy không từ chối. Tuy ngoài mặt, khóe miệng cô chỉ khẽ nhếch lên một chút, nhưng kỳ thực ở giây phút vừa mới nhìn thấy anh kia, tận đáy lòng cô đã hồi hộp rộn ràng rồi.

Phó Diệc Phàm không chỉ giúp Tống Văn Thùy xách vali, mà còn chủ động mở cửa xe rồi bảo vệ cô lên xe. Nhưng mà, sau khi tính ra ghế sau rồi phát hiện trong xe còn có hai người khác, nụ cười trên mặt Tổng Vân Thùy lại dần dần biến mất.

Phó Diệc Phàm tự mình lái xe, nhưng chỗ anh mời Tống Văn Thùy ngồi lại không phải là ghế lái phụ.

Không phải trên mạng đều đồn chỗ ghế lái phụ là chỗ "đặc biệt” chỉ dành cho vợ hoặc là bạn gái sao? Tống Vân Thùy thoáng thắc mắc, nhưng liền sau đó đã nghĩ ra... chắc là tại hồi trước đây Phó Diệc Phàm làm trong quân đội, nên chắc là anh không có lướt điện thoại, cũng không có lên mạng ha?

Tống Văn Thùy nghĩ vậy bèn lên ngồi, sau đó lại được Phó Diệc Phàm dẫn đến một nhà hàng Tây cao cấp.

Nhà hàng ở tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng, vị trí ngồi bên cửa sổ là có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố về đêm.

Lúc Tổng Vân Thùy ngồi xuống, Phó Diệc Phàm còn tự mình kéo ghế ra cho cô, nhưng lạ là cả nhà hàng lớn như vậy, ngoại trừ phục vụ thì cũng chỉ còn có hai người, mà hơn nữa còn là do đầu bếp nổi tiếng nước ngoài đang múa dao mài thớt sau nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho bọn họ.

Nếu nói bầu không khí này thiếu gì đó, thì đáp án chính là nến đỏ, hoa tươi và nhạc sĩ chơi vĩ cầm.

Tổng Vân Thủy không khỏi tò mò, hỏi: "Anh Phỏ sao hôm nay đột nhiên lại muốn mời tôi ăn khuya?”

Nói thật, từ sau lần từ biệt bốn năm trước, cô ta và Phó Diệc Phàm không còn gặp mặt đã đành, ngay cả liên lạc cũng đứt luôn, cả may mắn có thể gặp mấy nay cũng là do trưởng bối hai bên "tác hợp”.

“Lúc thưởng thức món ngon thì không nói chuyện!” Phó Diệc Phàm bình tĩnh mà nho nhã nói.

Tống Vân Thùy cảm thấy, lời này của anh cũng có lý bèn mỉm cười gật đầu, đáp: “Được, vậy đợi sau khi thưởng thức món ngon xong thì chúng ta lại nói!”

Chẳng lẽ, người đàn ông này là đang muốn nói chuyện hôn nhân với mình? Trong lòng Tổng Vân Thùy không khỏi chộn rộn.

Thật ra lúc ở trên máy bay thì cô đã ăn tối rồi... cũng may lúc đó mình ăn không nhiều, chứ không bây giờ phỏng chừng cũng nuốt không nổi mấy món điểm tâm kiểu Tây ngon lành này.

Phó Diệc Phàm khui một chai rượu vang cho Tổng Vân Thùy. Chai này là rượu vang của một lâu đài cổ quý tộc nổi

danh nước ngoài, giá một chai cũng trên dưới năm chục triệu.

Tống Vân Thùy nhấp một chút rượu trong ly thủy tinh, rồi mỉm cười nói với Phó Diệc Phàm: “Bữa ăn đêm nay là bữa ăn đắt đỏ nhất tôi từng ăn đấy!”.

"Cô Tổng đã ăn xong chưa?” Phó Diệc Phàm nho nhã hỏi.

Tổng Vân Thùy mím môi, giữa chân mày lộ ra ý cười mà gật đầu.

Bấy giờ Phó Diệc Phàm mới đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày nay trong công ty có tập thể phi công đồng loạt nộp đơn từ chức. Giữa bọn họ với công ty vốn có hợp đồng, mà giờ họ thà mạo hiểm phải bồi thường phí tổn thất cho công ty cũng muốn từ chức. Tôi nghĩ việc này có thể có liên quan đến chủ tịch trước!”

Nghe Phó Diệc Phàm nói xong, nụ cười trên mặt Tống Vân Thùy nháy mắt cũng tắt lịm.

Cô ta vốn tưởng đâu là do đầu óc người đàn ông này đột nhiên thông suốt, đã muốn theo đuổi mình. Ai biết được, suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc kết quả là cô ta tự mình đa tình!

“Hiện tại nghề lái máy bay đang thiếu người có tài, các công ty hàng không gần như đều tranh nhau lôi kéo người về đầu quân, tôi nghĩ cho dù mình có ra giá gấp đôi cũng không chắc có thể giữ họ lại được, cho nên tôi mong cô có thể đứng ra, giúp tôi giữ bọn họ lại.” Phó Diệc Phàm chậm rãi nói.

Tống Vân Thùy nghe rồi không khỏi cười nhạt: “Cho nên đây chính là nguyên nhân anh chủ động mời tôi ăn cơm đấy à?"

"Tôi tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi cô đâu, về mặt lương thưởng cô cứ thoải mái ra điều kiện!” Phó Diệc Phàm nói tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.