Bàn tay to thon dài của anh vén mớ tóc rối bù trên mặt cô, đôi môi mỏng của anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Lập tức hơi thở thơm tho của cô xông vào mũi anh khiến anh hơi nôn nao trong lòng.
Một cảm giác tê dại và ngứa ngáy từ đôi môi tràn vào trái tim cô, hai mắt của Đồng Kỳ Anh như mơ màng, ruột gan cô bối rối.
Đôi môi của Phó Quân Tiêu rất mềm và ẩm ướt. Anh mơ hồ lướt qua má cô đến dái tại và dọc xuống cổ cô.
Trái tim của Đồng Kỳ Anh đập nhanh hơn, lồng ngực cô phập phồng rất mạnh. Cảm giác sợ hãi cũng theo đó mà càng ngày càng mạnh hơn khiến cô lo lắng không yên.
Anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi lông mày lá liễu của cô hơi nhíu lại.
Còn ánh mắt của Phó Quân Tiểu hiện lên đầy vẻ ham muốn, đôi mắt đen sâu thẳm nhuộm một lớp màu khiến người khác khó nắm bắt. Sắc môi mỏng diễm lệ một màu nước rất mơ hồ.
Anh nhìn cô trìu mến, quả táo Adam của anh trượt lên trượt xuống.
“Đau... anh cả, đừng” Đồng Kỳ Anh khẽ kêu lên chống cự, ánh mắt xinh đẹp của cô ngân ngấn nước.
Cô cắn môi và khép chặt hai chân vào nhau. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Kỳ Anh, em..” Phó Quân Tiêu do dự muốn nói rồi lại thôi, hành động dừng lại của cô khiến cho anh không thể không nghi ngờ.
Linh tính mách bảo anh rằng đây là lần đầu tiên của cô.
Sao có thể chứ? Có thể đây chỉ là ảo giác của anh thôi. Nhưng những lời này, anh không thể hỏi cô được.
Thực ra anh không quan tâm đây có phải là lần đầu của cô hay không.
Bởi vì anh yêu chính là con người cô.
“Anh cả... đừng... em còn chưa chuẩn bị xong.” Bỗng nhiên sống mũi của Đồng Kỳ Anh cay cay, nước mắt lưng tròng rồi toàn thân run rẩy co chân lại. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Cô đang cố thoát khỏi sự khiêu khích của anh.
Thật ra, cô tạm thời vẫn không thể chấp nhận được việc thân mật với một người đàn ông mà cô không yêu.
Ngay cả khi bây giờ anh đã là chồng của cô.
Cứ mỗi lần đến bước này là cô luôn từ chối anh.
Dù là trước đây hay bây giờ, cô đều từ chối anh hết lần này đến lần khác.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, rốt cuộc anh cũng cảm thấy mềm lòng.
“Cục cưng, anh xin lỗi em” Phó Quân Tiêu đau khổ đưa tay ra lau nước mắt trên khóe mắt Đồng Kỳ Anh: “Anh sẽ không ép em nữa”
Bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh cảm thấy tủi thân vô cùng, lại cộng thêm những lời Phó Quân Bác nói với cô hôm nay khiến cho những kìm nén và khó chịu trong lòng cô bao lâu nay như òa vỡ. Nước mắt cô cứ thế là chã tuôn rơi.
“Ngoan, đừng khóc nữa” Phó Quân Tiêu đau lòng nhìn cô, anh không muốn nhìn thấy cô tiếp tục khóc thì ôm cô vào lòng rồi từ từ kiên nhẫn và nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Nếu còn khóc nữa thì sáng mai ngủ dậy hai mắt sẽ sưng vù như mắt ếch, sẽ xấu lắm đó”.
| “Anh lại nói em là ếch, anh chị em xấu sao?” Đồng Kỳ Anh nằm trong vòng tay của Phó Quân Tiêu liền bĩu môi và phản bác lại một cách phẫn nộ.
Có người phụ nữ nào mà không thích làm đẹp chứ? Cho dù bản thân không xinh nhưng chẳng ai muốn nghe chồng mình nói rằng mình xấu cả.
“Không, không, không, anh mới là con
- -------------------