Được các trưởng bối bảo vệ nhiều năm như vậy, giờ cũng là lúc nên để bọn họ an hưởng cuộc đời còn lại.
Đây là lựa chọn cuối cùng của cô.
Người đời đều nói cô là một cô chủ được cưng chiều đến hư rồi nhưng không biết cô chủ được cưng chiều mà lớn lên này lại không hề có lòng xấu.
Chuyện nói dối Minh Tư Thành cũng là do Nhiên Mộc Miên dặn dò trước khi làm phẫu thuật.
Trong suốt cuộc phẫu thuật, Nhiên Mộc Miên luôn nắm chặt tay Minh Tư Thành, nằm đến bàn tay lạnh bằng không còn chút sức sống kia có lại một tia ấm áp của người sống.
Minh Tư Thành hối hận bản thân nhận ra quá muộn màng, anh vẫn luôn cho rằng Mộc Miên yêu Lăng Khiếu Nhật, đã cùng Lang Khiếu Nhật rời đi.
Nào ngờ, trái tim của Mộc Miên vẫn luôn đập trong lòng ngực anh, ngày đêm chưa từng chia lìa.
Cô chưa bao giờ rời xa anh...
Tại anh không tin tình yêu của cô dành cho mình, thật ra nó đã sớm vượt qua sinh ly tử biệt rồi.
Janna theo bản năng nhìn ra ngoài xe, bên ngoài không có tòa nhà chọc trời, không có xe cộ tấp nập, chỉ có một mảnh hoang vu khiến cô ta hơi thấp thỏm không yên: “Thành, Thành, anh... muốn dẫn em đi đâu vậy?”
Câu hỏi của Janna kéo Minh Tư Thành từ trong suy nghĩ trở lại hiện thực, Minh Tự Thành lạnh lùng trả lời: “Đến nơi thì chẳng phải cô sẽ biết sao”
Đối với sự lạnh lùng của Minh Tư Thành, Janna nhịn không được cả người đều run lên.
Xe dừng lại ở một bãi đậu xe, Janna bị vệ sĩ của Minh Tư Thành kéo xuống xe.
Lúc này, người đàn ông mặc âu phục giày da ngồi trên ghế phụ bước xuống, một tay cầm cái túi to màu đen, tay kia ôm một bó cúc trắng.
Sau đó, người đàn ông cung kính đưa bó cúc trắng cho Minh Tư Thành.
Janna theo bản năng nhìn xung quanh, muốn biết xem đây là nơi nào.
Bỗng tầm mắt của cô ta dừng trên một tảng đá lớn với bốn chữ “Mộ nhà họ Phỏ”, tâm tình lúc này như rơi xuống vực sâu nghìn trượng.
Sau khi Minh Tư Thành ghi danh ở cổng vào nghĩa trang thì tâm tình ngày càng nặng nề.
Bảo vệ nói cho anh vị trí cụ thể của mộ Mộc Miên, điều này cũng gián tiếp chứng minh sự thật Mộc Miên đã không còn trên nhân thế nữa.
Minh Tư Thành chân trước vừa bước qua cổng, còn chưa kịp nhấc chân sau đã nghe bảo vệ kia dùng tiếng địa phương miệng oang oang chế nhạo: “Thì ra nhà họ Phó có một cô chủ, tôi cũng không biết rõ lắm, nhưng chắc cô chủ này lúc còn sống có rất nhiều bạn, vốn không phải ngày giỗ cũng chẳng phải ngày lễ đặc biệt gì mà mới an táng không lâu đã có không dưới mười người đến thăm tặng hoa niệm tưởng rồi”
“Nghe nói là con gái riêng của nhà họ Phó đó nên không có công khai ra bên ngoài”
“Chắc là vậy! Có điều, con gái riêng mà lúc chết còn có thể nhận tổ quy tông thì cũng không tồi”
Nghe đến đây, Minh Tư Thành xoay người, bước trở lại bàn làm việc của bảo vệ, “Rầm", một quyền nặng nề đập lên bàn làm việc: “Mấy người còn dám nghị luận Mộc Miên một câu nữa thì đừng trách tôi không khách khí với mấy người”
Hai bảo vệ sợ đến trợn mắt, không dám hé hé.
Minh Tư Thành thu tay về, lạnh lùng trùng họ rồi xoay người đến cổng.
Bọn họ đến trước mộ Nhiên Mộc Miên.
Trên mộ không có hình, chỉ viết bốn chữ đơn giản “Mộ của Mộc Miên”, ngay cả họ cũng không viết.
Phó Quân Tiêu cũng thật nhẫn tâm, thật sự cắt đứt quan hệ bố con với Mộc Miên?
Chỗ này đối với Mộc Miên mà nói thì chẳng qua chỉ là một chỗ an táng.
"Thịch”, vệ sĩ đạp Janna một cước, Janna bị đạp chân cong lại, đầu gối trực tiếp đập xuống đất, quỳ ngay trước mộ Nhiên Mộc Miên.
“Mộc Miên, anh mang em đi” Minh Tư Thành nhìn bia mộ, cúi người cầm bó cúc trắng, mặt không đổi nói.
Người đàn ông cầm cái túi đen khi nãy lập tức mở túi ra, lấy cái xẻng từ bên trong.
Janna khó tin nhìn Minh Tư Thành, vừa định đứng dậy nhưng bị vệ sĩ khống chế, không thể không quỳ dưới đất: “Thành, anh điên rồi.”
“Cô im miệng cho tôi!” Minh Tư Thành quát.
Janna nhất thời hoảng loạn đứng lên: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Nhiên Mộc Miên cũng đã chết rồi, anh để cô ta yên nghỉ không tốt hả? Anh đào mộ người ta lên, anh có nghĩ đến cảm nhận của Nhiến Mộc Miên không?”
Sau khi Minh Tư Thành lấy một ít tro cốt, vệ sĩ lại khôi phục mộ cô lại như cũ.
Xong việc, Minh Tư Thành cầm chai nhỏ ngồi cạnh mộ cô, nhìn chai đựng tro cốt đến ngẩn người.
Janna không biết Minh Tư Thành đang nghĩ gì, cô ta quỳ xuống, đầu gối bị đập đến tê dại, nhớ đến gì đó, nhưng lại bị vệ sĩ sau lưng đè xuống.
Janna không thể không cầu khẩn: “Thành, em xin anh, anh đừng như vậy được không?”