Phó Quân Tiêu bế Đồng Kỳ Anh trở về giường, thuận thể đặt cô ngồi trên đùi mình, hương hoa hồng lan | tỏa khắp phòng, hơi thở dồn dập khiến càng ngày càng thêm kích thích.
“Nụ hôn của anh ngọt, hay là rượu ngọt?” Anh thì thầm bên tai cô, dùng lòng bàn tay chạm vào hai má cô, ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với tai cô, khiến cho cả cơ thể và tâm hồn cô đều run rẩy.
Phó Quân Tiêu lặng lẽ vuốt mái tóc dài xõa dài đến eo của Đồng Kỳ Anh, mái tóc dài làm tôn lên làn da trắng như tuyết.
Đồng Kỳ Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Phó Quân Tiêu, mím môi trả lời: “Đều ngọt” Hơn nữa sự ngọt ngào đó như in sâu vào tâm trí cô vậy.
Trước đó, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với anh cả. Chiếc váy cưới sườn xám đắt tiền mà cô đang mặc trên người cô như bị lửa đốt. Phó Quân Tiêu nâng hai má Đồng Kỳ Anh lên, nhẹ nhàng đưa trán mình lại gần trán cô. “Kỳ Anh, em là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban tặng cho anh” Anh nhẹ nhàng nói. “Vậy thì từ nay về sau anh cả đừng rời xa em nhé” “Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi.” Đầu ngón tay anh xoa xoa gò má nóng bỏng của cô, chân thành hứa hẹn. Đồng Kỳ Anh cảm thấy những lời nói này của Phó Quân Tiêu có hàm ý khác. Nhưng cô không thể hiểu được hàm ý đó là gì.
Bàn tay anh từ từ trượt từ má cô xuống vạt áo trước của cô, sau đó từ từ cởi từng chiếc cúc phượng hoàng trên đó.
Chiếc áo sườn xám rực lửa trượt từ vai xuống cánh tay cô, làn da trắng như tuyết, thơm mát như viên ngọc bích nephrite.
Bên trong cô mặc một chiếc yếm uyên ương hình tam giác ngược màu đỏ lớn, bộ ngực lộ ra một nửa, cổ, xương quai xanh, nơi nào cũng thơm đến mức khiến anh không nhịn được, khiến anh day dứt mãi không thôi.
Đồng Kỳ Anh cố gắng tỉnh táo lại, dùng hai tay nắm lấy góc dưới của chiếc yếm, hơi có người lại, ngón | tay lúng túng quấn thêm một vòng, rồi lại buông ra, rồi lại quấn lại.
“Kỳ Anh, đêm nay, em trốn không thoát được đầu” Anh tiến đến trước mặt cô, vừa dứt lời, anh đã ngang ngược ngậm lấy môi cô, dịu dàng hôn cô. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Nụ hôn mềm mại này có chút ẩm ướt nóng bỏng, cảm giác tê dại khẽ lướt qua trái tim Đồng Kỳ Anh.
Sau khi mở to mắt, cô chậm rãi cụp mắt xuống, ngượng ngùng hôn đáp lại sự dịu dàng của anh, đôi môi khẽ hé mở, cô nhẹ nhàng đáp: “Vậy thì em sẽ không chạy trốn nữa.”
Đúng, cô sẽ không trốn nữa... Nếu đã hạ quyết tâm rồi thì cô sẽ không lùi bước nữa. Nhưng vào thời khắc này, cô đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, cảm giác buồn ngủ.
Phó Quân Tiêu nhướng mày vui mừng, đưa tay ôm lấy cô, hôn cô một lần nữa, bàn tay to chạm vào tấm | lưng mịn màng của cô, nhẹ nhàng tháo nút thắt của chiếc yếm.
Đột nhiên tầm nhìn tối sầm lại...
Đồng Kỳ Anh cảm thấy thân thể như đang lắc lư, mềm nhũn không còn chút sức lực, thậm chí còn không biết mình đang ở đâu nữa.
Cô từ từ mở mắt ra, những gì cô nhìn thấy trước mắt là một chiếc xe màu trắng, âm thanh của bánh xe cọ xát với mặt đất vang lên bên tai cô. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Xe sao? Đồng Kỳ Anh đột nhiên ngồi dậy, hai mắt mở to. Tại sao cô ấy lại ở trên xe?
Sàn xe trắng muốt trải một tấm thảm Ba Tư đắt tiền, một bên là dãy ghế sofa bọc da màu mơ thoải mái, | bên kia là dãy tủ rượu cao cấp, trên tường treo một màn hình LCD ngăn cách với ghế lái phía trước, bên dưới. có treo một bó hoa hồng tươi.
Đây là một chiếc limousine dài. Đồng Kỳ Anh không hiểu sao mình lại ở trên chiếc xe này?
Cô xoay người, tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mặt trời chiếu qua tán cây, bầu trời. xanh mây trắng lấp ló sau những tán cây.
Đây là đường lên núi sao?
Phục hồi lại tinh thần, Đồng Kỳ Anh cúi đầu nhìn lại chính mình, cô không còn mặc áo cưới nữa, cũng không biết là ai đã giúp cô thay một bộ váy liền màu tím rồi.
Ngoài ra, trên người cô không còn mặc thêm gì khác. Thời gian trên đồng hồ treo tường cho cô biết đã là sáng hôm sau rồi. Đêm qua, chuyện cô uống rượu giao bôi với anh cả, một chút ấn tượng cô cũng không nhớ... Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong tòa lâu đài cổ kính trên đỉnh núi, đứng trên ban công lộ thiên là một người đàn ông tỏa ra sát khí rất mạnh mẽ, trong tay đang cầm kính viễn vọng, nhìn chằm chằm cô như con mồi vậy, ánh mắt nhìn theo chiếc xe limousine đen dài kia. | “Cô có chắc cô ta là người phụ nữ của Phó Quân Tiêu không?” Anh ta lạnh lùng hỏi.
Người đứng bên cạnh người đàn ông mặc vest đi giày da kia khẽ cúi người gật đầu với anh ta, thái độ vô cùng kính cẩn: “Tôi chắc chắn rằng, tôi đã tự mình vào trang viên lớn của nhà họ Phó để đưa cô ta trở về đây”.
| “Tốt lắm!” Khóe miệng của người đàn ông khẽ cong lên nở một nụ cười xấu xa, không khí xung quanh. | bỗng nhiên lạnh hơn: “Nếu đã như vậy, tôi cũng muốn có người phụ nữ này!” Anh ta dứt khoát nói: “Đưa cô ta đến phòng ngủ của tôi”.
“Vâng!” Người đàn ông mặc áo đen tuân lệnh, xoay người lập tức rời đi, hiệu suất làm việc rất cao.
“Hừ!” Nụ cười trên mặt người đàn ông đột nhiên biến mất, gương mặt dữ tợn, thì thầm: “Phó Quân Tiêu, trò chơi phiêu lưu tìm người lại bắt đầu rồi, lần này đến lượt người phụ nữ của mày đấy! Mày chỉ là một quân. cờ của tao mà thôi!”
- -------------------