Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 327: Chương 327: Anh say rượu thất thân




Lúc đó anh còn nằm mơ thấy mình một bụng đầy ý nghĩ xấu xa, còn bày mưu muốn làm gì thì làm với Kỳ Anh...

Fuck! Cho nên... Anh đã không giữ mình được rồi? Điều quan trọng nhất là tối hôm qua anh có uống chút rượu.

Anh thực sự không nhớ mình quay lại bằng cách nào và chuyện gì đã xảy ra sau đó nữa.

Lý Hồng Nghi thấy thế, vừa muốn vén chặn đứng dậy, ai ngờ Phó Quân Tiêu lại chỉ tay vào mặt cô ta, lạnh lùng mắng: “Cô nằm trong chăn cho tôi!“.

“..” Lý Hồng Nghi ngẩn ra.

“Nhanh lên!” Phó Quân Tiêu lại ra lệnh, nghiêm túc đến mức không ai nói chen vào được.

Lý Hồng Nghi méo miệng, không thể không nằm xuống, kéo chăn bông qua đỉnh đầu.

Phó Quân Tiêu lao vào phòng tắm nhanh nhất có thể, vặn vòi hoa sen, để dòng nước lạnh lẽo xối thẳng lên người mình.

Anh muốn đầu óc của mình tỉnh táo một chút, nhưng cảm giác nhức đầu nhức óc khiến anh không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau khi rời khỏi phòng tiệc đêm qua.

“Quân Tiêu, em muốn tắm với anh”

Ngoài cửa phòng tắm, giọng nói của Lý Hồng Nghi đột nhiên truyền đến.

Phó Quân Tiêu vô cùng sốt ruột quát mắng: “Cút!”

Lý Hồng Nghi bị một tiếng mắng mỏ của Phó Quân Tiêu làm cho giật nảy mình.

Mọi thứ không phát triển như cô ta mong đợi một chút nào...

Vốn dĩ cuối cùng anh cũng chịu mở lòng và sẵn sàng tiếp nhận người phụ nữ này, bắt đầu một mối quan hệ mới. Nhưng lúc này, anh không hiểu sao lại cảm thấy người phụ nữ bên ngoài thật kinh tởm.

Nếu tối hôm qua đúng là anh đã uống thứ gì đó, vậy điều đó chứng tỏ rằng anh chắc hẳn đã say đến nỗi bất tỉnh vào đêm qua.

Phó Quân Tiêu bắt đầu nghi ngờ, nếu say rượu, anh cũng có thể tấn công người phụ nữ ngoài cửa thì có vẻ không hợp lý cho lắm.

Anh nhớ rằng Nhiên Hoàng Minh đã nói với anh: “Nghiên cứu cho thấy những người say rượu thực sự không phải đang ngủ vùi trên giường thì chính là đang chìm trong Xuân Thu đại mộng. Tất nhiên, cũng có những người trở nên điên cuồng vì uống rượu, muốn làm nhưng không tìm thấy “cửa vào” mà làm trò cười. Cho nên, đừng nói phát huy hơn hẳn bình thường, ngay cả chuyện giường chiếu bình thường cũng không làm được đâu”.

Hơn nữa, Lý Hồng Nghi không phải là Kỳ Anh!

Phó Quân Tiêu cảm thấy rằng bản thân anh sẽ không đến mức “đè” sai người.

Không đúng, chắc là anh không làm gì Lý Hồng Nghi đâu!

Phó Quân Tiêu vừa đau đầu lại còn phải phân tích vấn đề này một cách lý trí, anh cảm thấy mình thực sự có thể xuống địa ngục.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Lý Hồng Nghi chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, điềm đạm đáng yêu đứng trước mặt Phó Quân Tiêu đáng thương như một con thỏ trắng nhỏ đang hoảng loạn.

“Tôi đã gọi điện thoại nhờ bác sĩ đến kiểm tra cơ thể cho cô. Nếu như đêm qua, tôi thực sự lấy đi sự trong trắng của cô, trong người cô có thứ thuộc về tôi. Vậy thì, tôi sẽ cưới cô ngay lập tức! Nếu như tối hôm qua, chúng ta không có gì xảy ra, từ nay về sau đừng để tôi gặp lại cô!” Phó Quân Tiêu trịch thượng nói, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Hồng Nghi.

Nghe những lời của Phó Quân Tiêu, Lý Hồng Nghi sửng sốt cả về thể xác lẫn tinh thần, khuôn mặt cô ta lập tức nửa tím nửa đỏ.

Phó Quân Tiêu hoàn toàn không chơi bài theo lẽ thường, điều này thực sự khiến cô ta bó tay không còn cách nào.

“Quân Tiêu, anh...” Lý Hồng Nghi tỏ vẻ muốn nói lại thôi, sống mũi đau xót, nước mắt giàn giụa, giơ tay lên, bất ngờ cho Phó Quân Tiêu một cái tát: “Nếu anh không muốn chịu trách nhiệm với em, sao lại phải nói những lời ngay thẳng chính đáng này, em có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Em yêu anh, nhưng em không thể chịu đựng được việc anh xúc phạm em như vậy!“.

Phó Quân Tiêu choáng váng trước cái tát của Lý Hồng Nghi.

Lý Hồng Nghi không quan tâm đến tâm trạng của Phó Quân Tiêu lúc này ra sao, mặc kệ anh có thực sự nghi ngờ cô ta hay không, mà xoay người nhặt quần áo của cô ta trên mặt đất, rồi một mình rời khỏi phòng ngủ chính mà nước mắt ròng rã.

Phó Quân Tiêu làm cho cô ta cảm thấy hoang mang trước chiêu này, rõ ràng anh là kẻ chiếm ưu thế hơn cả, tình huống bây giờ sao lại có ảo giác như bị xoay chuyển.

Sau khi Lý Hồng Nghi rời đi, Phó Quân Tiêu cũng bắt đầu lấy quần áo sạch ra khỏi vali và mặc vào.

Lúc thay quần áo xong, xoay người lại, anh vô tình nhìn thấy dấu vết màu đỏ trên ga giường màu trắng.

Là máu?

Phó Quân Tiêu sửng sốt, đột nhiên nhớ lại bộ dáng đáng thương và đau khổ của Lý Hồng Nghi khi cô ta rưng rưng nước mắt mà rời đi, trong lòng lại cảm thấy có chút áy náy.

Tuy nhiên, anh có chút không cam lòng.

Linh tính mách bảo anh rằng anh chưa làm được gì mà lại phải gánh chịu mọi hậu quả.

Phó Quân Tiêu cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì, rút con dao trong túi ra, cắt một phần ga trải giường dính máu rồi tự thu dọn đồ cho vào vali.

ở phía bên kia, tại thành phố Thuận Canh.

Khi Lạc Minh Anh đang ngồi ở bàn làm việc của mình, cầm một chiếc máy tính bảng để thanh toán điện tử từ xa, thì bản kê khai thanh toán từ khách sạn có một danh sách bồi thường gấp đôi cho việc làm rách ga trải giường trong phòng.

Một người như anh trai có thể phá hỏng tấm ga trải giường trong phòng tổng thống?

Sợ là khách sạn này là một “cửa hàng đen” rồi! Nói như thế nào thì nó cũng là một khách sạn sáu sao mà! Không đến mức hãm hại khách hàng như vậy chứ!

Lạc Minh Ánh to vẻ bản thân mình hoàn toàn không thể hiểu được nội dụng của danh sách này, vì vậy đã gọi cho giám đốc dịch vụ khách hàng của khách sạn, muốn gặp giám đốc dịch vụ khách hàng để tranh luận một phen.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.