Màn thú vị nhất chính là sau khi đứa con trai vừa cao vừa to khỏe kia cướp được bóng, làm động tác giả trước mặt Minh Tư Thành, ai ngờ động tác giả này Minh Tư Thành chỉ liếc mắt đã nhìn thấu.
Anh ta trực tiếp dúi quả bóng vào trong tay Minh Tư Thành, cảnh giao bóng ngớ ngẩn này khiến các bạn nam nữ ở bên ngoài sâm cười nghiêng ngả.
Mà Minh Tư Thành lúc này đang đứng ngoài vạch ba điểm, hai tay cầm chắc quả bóng rổ, nhảy lên không trung lấy đà, dồn lực vào tay ném mạnh quả bóng rổ bay ra.
Quả bóng rổ vẽ nên một đường vòng cung đẹp mắt giữa không trung, rơi vào trong khung bóng phát ra tiếng "cạch bụp". Đúng vào lúc này, tiếng còi kết thúc đột ngột vang lên.
Quả bóng ba điểm hoàn hảo cuối cùng, tỷ số là 33 - 2, mấy người Minh Tư Thành đã giành chiến thắng, mọi người trên sân không hẹn mà cùng vỗ tay tán thưởng, trầm trồ khen ngợi Minh Tư Thành lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn Nhiên Mộc Miên theo bản năng.
Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, mỉm cười đầy ẩn ý sâu xa với cô.
Nhiên Mộc Miên sững sờ nhìn đến ngẩn người.
Giây tiếp theo, các bạn nữ bên cạnh ùa lên, nháy mắt đã vây quanh Minh Tư Thành, Trương Hùng Cường, Hình Quốc Bảo và Trọng Quân Kiệt.
Người thì đưa nước, người thì đưa khăn giấy, chỉ thiếu điều không đưa giấy bút ký tên.
Sau khi định thần lại, Nhiên Mộc Miên vô thức sờ trán mình.
“Mộc Miên, cậu không thoải mái à?” Cố Thiên Ngân thấy thế, quan tâm hỏi han.
Nhiên Mộc Miên lập tức lắc đầu cười thẹn thùng che giấu nội tâm hoảng loạn của chính mình.
Nhưng đúng vào lúc này, Minh Tư Thành đã chen ra khỏi đống đồ của các cô gái, trực tiếp đi đến trước mặt Nhiên Mộc Miên, hỏi: “Cô có mang nước đến không?”
“Hả?” Nhiên Mộc Miên mới đầu còn nói chuyện cùng Cố Thiên Ngân, hoàn toàn không để ý Minh Tư Thành đi tới từ khi nào, cho nên bị anh hỏi một câu gấp gáp như vậy, cô theo bản năng trả lời: “Vậy bây giờ tôi đi mua đây”
Nghe một câu ngốc nghếch này của cô, Minh Tư Thành không nhịn được phì cười, sau đó trực tiếp nằm lấy cổ tay cô, kéo người đang đứng bên cạnh Cố Thiên Ngân tới trước mặt mình.
“Tôi đi với cô” Minh Tư Thành cong miệng cười.
Cố Thiên Ngân vội vàng đẩy tay tỏ vẻ hiểu ý nói: “Hai người mau đi đi! Tiện thể mua giúp tớ cốc trà sữa trân châu về nhé.”
“Cho tớ một trà chanh.” Triệu Thanh Tâm lập tức chen vào cười hì hì nói.
Lộ Minh Ái cũng gọi đồ theo: “Tớ uống matcha kem cheese.”
“..” Nhiên Mộc Miên nhìn ba cô bạn cùng phòng không có gì vẫn thích tham gia góp vui, chỉ có thể cười ngây ngô bị Minh Tư Thành dắt đi.
Không đúng, là bị bắt đi rồi Minh Tư Thành không dắt tay cô nữa mà chỉ là nằm cổ tay cô kéo cô đi tới phố ăn vặt trong khuôn viên trường. Ngôn Tình Sủng
Dưới con mắt của tất cả mọi người, ngay cả người không biết chuyện nhìn thấy một cảnh này cũng có thể hiểu được mối quan hệ giữa bọn họ là thế nào.
Vấn đề là, anh nắm lấy cổ tay cô thì thôi đi, lại còn cứ phải đi đằng trước.
Nhiên Mộc Miên cảm thấy bản thân giống như một thú cưng, đi theo phía sau anh bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Bóng lưng Minh Tư Thành khá cao gš lưng áo đồng phục bóng rổ màu trắng đã đẫm mồ hôi, cơ bắp cánh tay săn chắc, bên trên dính đầy mồ hôi nhìn qua vô cùng cấm dục.
Hừm!
Tại sao cô bỗng nhiên cảm thấy Minh Tư Thành đẹp trai một cách đầy khó hiểu như vậy nhỉ?
Vừa đúng lúc hai người đi ra khỏi quán trà sữa sau khi mua đồ uống, đi tới một con hẻm nhỏ vắng người, đột nhiên có một nhóm người xông tới.
Nếu không nhìn kỹ, Nhiên Mộc Miên thực sự không nhận ra bốn người vây quanh bọn họ chính là bốn tên con trai vừa thi đấu bóng rổ với Minh Tư Thành.
“Minh Tư Thành, ở trong trường học, bọn họ sợ cậu, nhưng tôi thì không. Hôm nay cho cậu mặt mũi, cùng đấu bóng rổ với cậu, vậy mà cậu lại còn không biết ngượng mà thẳng tôi?” Tên con trai to khỏe nhếch mép, mặt mày hung dữ.
“Cậu chặn bọn tôi là có ý gì?” Minh Tư Thành lạnh nhạt hỏi.
Tên con trai to khỏe hùng hổ nói: “Nhìn không thuận mắt, muốn tẩn cho một trận.”
Minh Tư Thành có chút đau đầu gãi trán, liếc sang Nhiên Mộc Miên bên cạnh một cái, hỏi: “Cô đã học thuật phòng thân rồi đúng không?”
"Ừ?" Nhiên Mộc Miên lúng túng gật đầu giây tiếp theo, Minh Tư Thành trực tiếp bế bổng Nhiên Mộc Miên lên, hét lên: "Dùng chân đái”
“Nhiên Mộc Miên ngẩn người ra, mặc dù chưa hiểu rõ tình hình là thế nào, nhưng thân thể của cô rất phối hợp với mệnh lệnh của anh, cô trực tiếp đá một cú vào tên to khỏe kia.
Nhưng tên đó cũng không phải tay mơ, nhạy bén lùi về sau một bước, tránh được một cú đá này.
Ba đứa lâu la đằng sau thấy thế, lập tức lao tới như ong vỡ tổ.
Minh Tư Thành lại tóm lấy cổ tay Nhiên Mộc Miên, kéo cô ra sau lưng mình, một cước đá vào bụng đứa con trai lao tới trước nhất.
Sau đó, hai tên còn lại không biết lôi từ đâu ra hai cây gậy bạc sáng loáng, vung thẳng về phía Minh Tư Thành
Bốn chọi hai, còn có cả “vũ khí”, chắc chắn không đánh lại được.
Nhiên Mộc Miên không nói hai lời, trực tiếp nằm tay Minh Tư Thành, nhanh chân bỏ chạy.
Minh Tư Thành còn chưa được đánh thỏa tay, vừa vào trận đã bị cô nhóc kia lôi đi chạy trốn, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Quan trọng hơn nữa là, cô nhóc này đã chạy ngược hướng, chạy ngược về phía sau đâu có phải là đường về trường chứ.
Nhiên Mộc Miên lôi kéo Minh Tư Thành chạy tới một nơi đông người, chạy mãi đến khi quãng cả bốn đứa con trai kia ở phía sau, cô mới dừng chân lại thở hổn hển.
Mà kỳ thật, nếu Minh Tư Thành không nhìn nhầm, bốn đứa con trai kia đã bị bốn vệ Sĩ áo đen túm đi.
- -------------------