Phó Quân Tiêu ôm chặt cô trong lòng, khuôn mặt hai người họ rất gần, hơi thở như hòa vào nhau.
Trên người anh có một loại khí chất vương giả bẩm sinh, khiến bất cứ ai đứng trước mặt anh đều phải cúi đầu xưng thần.
Cơ thể Đồng Kỳ Anh khẽ run lên, bởi vì sợ hãi mà nhịp tim càng nhanh hơn.
Cô lại có ý đồ đứng dậy nhưng lại bị anh dùng sức ấn cô ngồi lại khiến cô không thể cử động.
“Hoài Lan…”
Thực ra, trong nội tâm anh đang gọi Kỳ Anh.
Nhưng mà, anh không thể gọi tên cô.
Anh ấy thực sự rất muốn gọi tên cô… Thực sự rất muốn…… Thái dương của Đồng Kỳ Anh đột ngột nảy lên, định đẩy anh ra, nhưng anh dùng rất nhiều sức, cô hoàn toàn không thể thoát ra được.
“Hoài Lan, nhìn anh!”
Phó Quân Tiêu bá đạo ra lệnh.
Đồng Kỳ Anh vừa đẩy ngực Phó Quân Tiêu, vừa hạ giọng đáp lại: “Anh cả, tôi không phải Tô Hoài Lan!”
Đúng! Đương nhiên anh biết cô không phải Tô Hoài Lan, cô là Đồng Kỳ Anh! Giờ khắc này, anh đã không thể đè nén tác dụng của thuốc trong cơ thể xuống nữa, nó khiến anh rơi vào trạng thái “nóng nảy”
.
Anh chỉ biết cô là Kỳ Anh, anh muốn Kỳ Anh, anh yêu Kỳ Anh, anh phải cưng chiều Kỳ Anh, còn về thân phận khác của cô đối với anh mà nói, anh đã hoàn toàn quên mất rồi.
Bỗng nhiên hai mắt Phó Quân Tiêu càng lúc càng đỏ, áp môi của mình lên đôi môi ấm áp của Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không rét mà run.
Đôi môi của Phó Quân Tiêu rất mềm mại ấm áp, còn có một mùi thơm thoang thoảng không diễn tả được.
Đồng Kỳ Anh nghiến chặt răng, nhưng anh lại rất có kỹ xảo, đưa tay lên giữ lấy cằm cô.
Răng cô khẽ hé mở, lưỡi anh thật nhanh tiến vào, dùng sức hôn cô.
Cô liều mạng đẩy anh ra nhưng không thể, ngược lại còn bị Phó Quân Tiêu đè lên sô pha, dễ dàng chế trụ hai tay cô trên đỉnh đầu.
Đồng Kỳ Anh kêu lên “Ưm ưm.”
hai tiếng.
Để ngăn cô cắn mình, anh quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô chuyển vào trong miệng mình.
Phó Quân Tiêu một tay kéo cà vạt ra khỏi cổ áo, thật nhanh quấn quanh cổ tay Đồng Kỳ Anh, cột lại thật chặt.
Đồng Kỳ Anh trợn to hai mắt, tim đập thình thịch.
Anh cả định làm gì vậy?
Phó Quân Tiêu lại hôn xuống miệng Đồng Kỳ Anh.
Trong đôi mắt âm trầm nặng nề của anh lộ ra một tia không rõ cảm xúc.
“Hoài Lan, cho anh!”
Kỳ Anh, cho anh! Miệng anh nói một kiểu, nhưng trong lòng anh lại nghĩ một kiểu khác.
Phó Quân Tiêu biết người phụ nữ mình muốn là ai, và chính vì muốn người phụ nữ này nên anh mới phải dùng một cái tên khác để che dấu nội tâm “tối tăm”
của mình.
Bàn tay to nóng rực, đôi mắt đục ngầu tràn ngập khát khao chinh phục, mũi trái có một dòng máu màu đen chậm rãi chảy xuống.
Anh cả, anh ấy… bị người ta bỏ thuốc rồi à?! Trong đầu Đồng Kỳ Anh nhất thời trống rỗng, cảm giác sợ hãi kỳ lạ, giống như thủy triều lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể.
Thấy cô không còn giãy dụa, Phó Quân Tiêu càng thêm tùy ý hôn môi và cổ cô.
Đồng Kỳ Anh có chút đờ đẫn, mỗi một chỗ anh hôn qua đều nóng rát như bị lửa đốt.
Anh vẫn không nhận được sự hồi đáp của cô, môi vừa mới rời đi lại phủ lên.
Sau đó anh càng hôn càng sâu hơn, tách môi cô ra, truy tìm lưỡi của cô.
Anh gắt gao ôm cô vào trong ngực, cùng cô hoàn toàn triền miên.
Nước mắt Đồng Kỳ Anh không ngừng rơi, cô thật sự là một người không dễ rơi lệ.
Nhưng khi anh hôn cô, cô lại cảm thấy rất đau đớn và bất lực.
Cô lại cố gắng vùng vẫy một lần nữa, nhưng rồi cũng vô ích.
Anh cả tốt như vậy, vì sao ở nhà còn bị bỏ thuốc? Cơ thể Phó Quân Tiêu lúc này nóng đến dọa người.
Đồng Kỳ Anh nhớ mang máng rằng cô đã từng đọc qua bệnh trạng này trong nhật ký chữa bệnh của bà ngoại.
Có một loại cỏ nhưng cô không nhớ tên, đem phơi khô thành bột, khi đốt lên không màu, không vị, có thể kích thích ham muốn, kích thích hormone nam tính trong cơ thể đàn ông.
Loại thuốc nam này thực chất là một loại “cổ trùng độc”
, thỉnh thoảng được các bà đồng cùng thời với bà ngoại cô mang ra buôn bán.
Nhưng mà, loại cây này có độc, nếu máu của người đàn ông không thể thải hết ra ngoài, không bao lâu sau khi hít phải khí độc này sẽ bởi vì huyết mạch sôi sục, chảy máu thất khiếu, cuối cùng còn có thể khiến cho lục phủ ngũ tạng bị tổn thương.