Sau khi pháo hoa bắn gần hết, Phó Quân Tiêu từ trên núi trở về nhà, thấy Đồng Kỳ Anh không có ở trong phòng của mình, lập tức đi sang phòng bên cạnh, nhưng anh ấn tay nắm cửa mấy lần mà không được. Lúc này anh mới nhận ra Đồng Kỳ Anh đã khóa cửa rồi.
Cho nên... Cô định ngủ riêng với anh sao?
Đôi lông mày của Phó Quân Tiêu khẽ cau lại, nắm đấm trên tay cầm càng ngày càng chặt, cuối cùng vẫn phải buông tay.
Được... Anh sẽ cho cô thời gian... Cho cô thời gian để từ từ quên đi Quân Bác... Không cần biết bao lâu, anh sẵn sàng chờ đợi.
Ngày hôm sau, khi anh thức dậy, cô vẫn còn ngủ, anh đi làm, cô mới ra khỏi phòng, khi anh trở về, cô đã ăn cơm. trước rồi trở về phòng, khóa cửa lại rồi.
Ngày thứ ba cũng vậy. Ngày thứ tư... Đồng Kỳ Anh cầm điện thoại di động lên, vô tình bấm vào một email đã lâu không mở.
Ngoại trừ email từ nhà trẻ chăm thú cưng ở Úc nhờ cô đến đón Tiểu Ái, thì tất cả các email chưa đọc còn lại đều đến từ Thành Hưng.
Cô muốn xóa tất cả, nhưng tiêu đề của một trong những email khiến cô đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Đồng Kỳ Anh sợ hãi bấm vào.
“Kỳ Anh, anh đã dừng thuốc, chờ em đến lấy xác anh ở nhà bà ngoại. Khi đi qua cầu Nại Hà, anh không muốn uống canh Mạnh Bà. Anh muốn kiếp sau cũng sẽ nhớ đến em, sau đó sẽ lại tìm em để tiếp tục mỗi nhân duyên từ kiếp trước, yêu em, Thành Hưng của em
Thuốc ư? Đồng Kỳ Anh biết rõ đó là thuốc gì. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Phó Quân Bác đã được ghép thận, phải dùng thuốc chống thải ghép, bác sĩ bảo cô phải giám sát anh ấy vì anh ấy phải dùng nó cả đời.
Nếu như không dùng nữa, hậu quả sẽ rất khó lường!
Đồng Kỳ Anh kiểm tra thời gửi tin nhắn của Phó Quân Bác, lập tức cất điện thoại đi, thay quần áo, lấy túi, lấy chìa khóa xe rời khỏi nhà riêng.
Đầu tiên cô đến hiệu thuốc mua thuốc, sau đó đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài ga đường sắt cao tốc, mua vé rồi đi đến Hải Vân.
Khi cô vội vã đến nhà bà ngoại, trời cũng đến tầm hoàng hôn. Ánh mắt trời lặn chiếu lên bức tường rào đầy hoa hồng rực rỡ. Phó Quân Bác ngồi xổm trước vườn hồng, xắn tay áo cẩn thận tưới nước cho hoa.
Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ánh mặt trời lặn chiếu lên thành một màu cam nhạt, khuôn mặt của anh ấy có chút nhợt nhạt đi vì bệnh tật.
“Em không cần nữa!” Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng nói, để thuốc vào tay Phó Quân Bác: “Quân Bác, em đã buông tay anh rồi. Anh cũng buông bỏ em đi, được không? Đừng lấy cơ thể mình ra đánh cược nữa. Đây là lần cuối cùng đấy”.
Kỳ Anh, anh biết em còn yêu anh, tại sao lại không muốn thừa nhận vậy chứ? Thật ra em cũng tin lời anh nói mà đúng không? Chúng ta đã thật sự cùng nhau hưởng hạnh phúc suốt ba năm” Anh ấy nắm chặt lấy cổ tay cô, đặt nó lên ngực mình, khiến mấy lọ thuốc trên tay cô rơi lạch cạch xuống đất.
Đồng Kỳ Anh muốn rút tay về, nhưng Phó Quân Bác vẫn giữ chặt tay cô. Nếu không có Lý Tư San, chắc bây giờ cô đã mang thai đứa con của anh ấy rồi.
Nếu không có Lý Tư San, chắc hẳn họ vẫn đang sống ở Úc, ôm nhau trên ghế sofa xem chương trình tạp kỹ yêu thích của cô.
Phó Quân Bác đã tưởng tượng ra nhiều chữ nếu, nhưng thực tế thì không có nếu.
“Kỳ Anh, chúng ta bắt đầu lại nhé, được không?” Giọng nói nghẹn ngào của anh, thể hiện một chút van xin không kìm chế được.
So với lần trước nhìn thấy anh ấy, cô vẫn còn khóc lóc thì lần này, cô có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. “Em đã kết hôn rồi, cho nên chuyện giữa chúng ta không thể đầu” Đồng Kỳ Anh lạnh lùng nói. Phó Quân Bác nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đồng Kỳ Anh, ánh mắt không tin.
“Những gì em nói đều là sự thật” Đồng Kỳ Anh mỉm cười, nhếch miệng lên, sau đó nói tiếp: “Anh xem, trên tay em còn có một chiếc nhẫn cầu hôn đây. Em đã nhận được giấy chứng nhận, cũng sắp tổ chức đám cưới rồi. Em định sẽ không mời anh, nhưng bây giờ anh đã biết rồi, vậy thì lúc đó mời anh đến ăn kẹo mừng nhé”
Phó Quân Bác cụp mắt kéo tay Đồng Kỳ Anh lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của cô.
- -------------------