| Đồng Kỳ Anh cười khổ: "Tôi không phải là Tô Hoài Lan, tôi là Đồng Kỳ Anh."
"Cô Tô bệnh cũng không nhẹ nhỉ" Quản gia Lưu tự nhủ.
Đồng Kỳ Anh từ mép giường đứng phắt dậy, nhưng do ngồi xổm quá | lâu nên có chút hoa mắt. Cô lảo đảo, lao thẳng đến cạnh chân quản gia Lưu.
Cô cố hết sức níu ống quần quản gia Lưu, vẻ mặt chật vật ngẩng đầu lên nhìn quản gia Lưu, khổ sở cầu xin nói:
"Lưu, chú Lưu... Cháu xin chú, chú để cháu rời khỏi đây đi được không? Chắc chắn chú cũng biết cháu vốn không phải là Tô Hoài Lan mà đúng không?"
"Cô Tô, kỹ năng diễn xuất của cô bây giờ càng ngày càng cao. Nếu như có cơ hội, tôi sẽ nói qua với ông cụ Phó về năng khiếu của cô, không chừng còn có thể nổi tiếng trong giới giải trí!"
Quản gia Lưu khịt mũi coi thường.
Đồng Kỳ Anh cắn môi dưới một cái, hơi nhắm mắt lại. Cầu xin người khác không bằng dựa vào chính mình!
Cô phải nghĩ cách rời khỏi đây, Tô Hoài Lan! Đợi cô ra được khỏi đây, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này!
Đồng Kỳ Anh bị nhốt trong biệt thự này cũng bắt đầu thử làm quen với quản gia Lưu, công việc nhà trong biệt thự, cô đều chủ động làm giúp quản gia Lưu, cố gắng hết sức làm cho quản gia Lưu vui vẻ.
"Cô Tô đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Nhưng dường như quản gia Lưu cũng không cảm kích lắm, ông ta đứng bên cạnh nhìn Đồng Kỳ Anh đang | lau nhà, còn không quên châm chọc.
Nhưng Đồng Kỳ Anh chỉ nghe, cũng không nói gì chỉ cười một tiếng cho qua.
Bây giờ cô phải nhẫn nại, chờ cơ hội lấy được điện thoại di động của quản gia Lưu, cô sẽ gọi điện nhờ Phó Quân Bác giúp đỡ.
Thật ra thì điều cô muốn nhất bây giờ chính là Phó Quân Tiêu có thể đến biệt uyển này thì tốt.
Phó Quân Tiêu đến chắc chắn sẽ biết cô không phải là Tô Hoài Lan, như vậy chắc chắn sẽ để cô quay về bên cạnh Phó Quân Bác.
Hơn nữa, Đồng Kỳ Anh cũng hy vọng Phó Quân Bác sẽ không bị Tô | Hoài Lan kia lừa..
Quản gia Lưu có thói quen sáng nào cũng ra ngoài mua thức ăn, nhưng trong biệt uyển còn có một nữ vệ sĩ vẻ mặt lạnh lùng luôn ở đây giám sát cô.
Sau khi lau nhà xong, Đồng Kỳ Anh liền ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào thì mới liên lạc được với bên ngoài?
Hay là đánh ngất nữ vệ sĩ kia rồi bỏ chạy?
Đồng Kỳ Anh thầm suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía nữ vệ sĩ vẻ mặt đầy sự lạnh lùng kia, chợt rùng mình một cái.
Chỉ sợ cô còn chưa kịp đánh ngất cô ta, cô đã bị cô ta "xử lý" rồi.
Bên trái cũng không được, bên phải cũng không xong, Đồng Kỳ Anh hết đường xoay sở.
"Cô vệ sĩ, chúng ta trò chuyện đi!" Sau một hồi ngây ngốc, Đồng Kỳ Anh một tay chống cằm, nhìn thẳng về phía nữ vệ sĩ nói.
Vậy mà cô vệ sĩ này cũng không nhìn cô chút nào. Đồng Kỳ Anh có chút buồn bực không vui.
Sau khi rời khỏi biệt uyển thành công, Tô Hoài Lan lấy thẻ căn cước và thẻ ngân hàng của Đồng Kỳ Anh đến ngân hàng.
Cô ta còn tưởng Phó Quân Bác sẽ cho Đồng Kỳ Anh rất nhiều tiền nhưng không ngờ rằng thẻ ngân hàng của Đồng Kỳ Anh chỉ có hơn tỷ tư, ngay cả nhét kẽ răng cô ta cũng không đủ.
Đúng lúc Tô Hoài Lan đang cảm thấy rất tức giận thì điện thoại của Đồng Kỳ Anh đổ chuông, một người lạ từ thành phố Thuận Canh gọi đến khiến cho Tô Hoài Lan không chút do dự liền nghe điện thoại.
"Kỳ Anh, tôi là Lý Tư San, thư ký của Phó Quân Bác. Chúng ta còn từng kết nghĩa chị em đấy, lâu rồi mới liên lạc với cô, cô vẫn nhớ tôi chứ?" Lý Tự San dịu dàng như nước nói.
Mặc dù Tô Hoài Lan nghe không hiểu nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh, dùng giọng điệu của Đồng Kỳ Anh hỏi ngược lại: "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Trường có được nghỉ rồi! Lúc nào thì cô về thành phố Thuận Canh? Gần đây phó tổng giám đốc bận rộn nhiều việc nên anh ấy cử tôi đến đón cô" Lý Tự San mỉm cười nói.
Tô Hoài Lan đột nhiên đột nhiên nảy ra một ý, cô ta phải dùng thân phận của "Đồng Kỳ Anh" lấy một ít tiền từ Phó Quân Bác để tiêu.
"Tốt lắm! Hôm nay tôi sẽ về, cô đến đón tôi đi!" Đồng Kỳ Anh nhếch | miệng cười một tiếng.
"Được!" Lý Tư San mỉm cười đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hoài Lan rút tiền từ thẻ ngân hàng của Đồng Kỳ Anh, thay trang phục, sau đó đặt vé từ thành phố Thuận Canh đến Kiến Thủy..
Lý Tư San đã thấy được "Đồng Kỳ Anh" ở cửa trạm Kiến Thủy.
| Chỉ là vừa nhìn thấy "Đồng Kỳ Anh", cô ta lại sinh ra một loại ảo giác kia là một người khác.
ở cửa trạm Kiến Thủy, người ra vào nườm nượp, một người phụ nữ làn da trắng như tuyết, mái tóc buông xõa ngang vai đã khiến không ít người phải chú ý..
Lý Tự San liếc mắt một cái liền nhận ra "Đồng Kỳ Anh", nhưng lại nghi. ngờ không biết mình có nhận nhầm người không.
Lúc này "Đồng Kỳ Anh" đang mặc một chiếc váy màu be, trên đầu đeo một cặp kính râm lớn, gương mặt trang điểm tinh xảo như tranh vẽ, chiếc mũi thẳng thanh tú, đôi môi đỏ mọng kiều diễm quyến rũ.
Cô ta đi đôi giày gót nhọn màu trắng, thân hình cao mảnh khảnh, lúc bước đi, khẽ đánh mông, bước đi nhẹ như gió..
Lý Tự Sạn nhớ cách ăn mặc của Đồng Kỳ Anh rất giống học sinh, hơn nữa cô ta cũng chưa từng thấy cô đi giày cao gót bao giờ, bây giờ sao cô | lại....
| Lý Tư San thầm nghi ngờ, đi về phía Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan nhìn xung quanh liền thấy một người phụ nữ mặc bộ vest màu đen từ trong đám người đi về phía mình, trong lòng liên kết luận người phụ nữ này rất có thể là "Lý Tự San" vừa gọi cho mình.