Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 264: Chương 264: Cô ấy lúc nào mới hiểu rõ






“Ông nội.”

“Ông biết cháu đến đây vì việc gì” Phó Hoằng Khôn cắt ngang lời nói của Đồng Kỳ Anh, cầm bút lông trong tay thản nhiên tiếp tục luyện chữ.

| Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng đặt bát cháo trong tay xuống bàn, sau đó chủ động đứng bên cạnh Phổ Hoằng Khốn, mài mực cho Phó Hoằng Khôn,

Phó Hoằng Khốn vẫn không nhìn Đồng Kỳ Anh, vừa cầm bút lông luyện chữ vừa biểu đạt ý nói: “Chuyện của Quân Bác, là nó tự làm tự chịu. Chuyện hiện tại cháu phải làm chính là lo cho chính mình."

“Quân Bác là chồng cháu" Đồng Kỳ Anh nói như đinh đóng cột.

Phó Hoằng Khôn chế nhạo: “Cho nên, cháu định giúp người xấu làm điều ác?”. | “Ông nội, nếu là anh cả phạm sai lầm. Ông nội nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ anh cả. Vậy thì tại sao Quần Bác lại không được? Quân Bác cũng là cháu của ông nội, tại sao ông nội lại không bảo vệ Quân Bác, cho anh một cơ hội nữa? Quân Bác không thể ngồi tù! Nếu anh ấy ngồi tù, cả cuộc đời này của anh ấy thật sự sẽ bị hủy hoại!” Thanh âm Đồng Kỳ Anh nghẹn ngào nức no.

Phó Hoằng Khôn phản bác lại: "Đúng là lòng dạ đàn bà!”

Trước hết, ông có thể khẳng định rằng cháu trai cả của mình Phó Quân Tiêu, sẽ không làm loại chuyện này. Thứ hai, ngay cả khi Phó Quân Tiêu có phạm sai lầm, ông ta thân là ông nội, cũng sẽ để cho cháu trai cả của mình chịu mọi trách nhiệm về những gì mình phạm phải.

| Đúng là nhà họ Phó nhà rộng nghiệp to thế lớn, nhưng không có nghĩa là con cháu nhà họ Phó có thể lợi dụng những điều này để muốn làm gì thì làm.

Ngồi thẳng lưng, đi thẳng, làm việc chân chính, làm người ngay thẳng.

Đây chính là gia huấn mà Phó Hoằng Khốn dạy cho con trai mình Lãnh Vệ Phong. Chỉ đáng tiếc, Vệ Phong hy sinh cho tổ quốc, để ông ấy kẻ đầu học tiễn người đầu xanh.



Đồng Kỳ Anh nhất thời im lặng. Thấy Đồng Kỳ Anh không nói gì nữa, Phó Hoằng Khôn ra lệnh đuổi khách: “Cháu đi đi! Đừng nói chuyện này với ông nữa!” Nói xong, Phó Hoằng Khôn đặt bút lông trên tay xuống và rời khỏi bàn làm việc. | Nhìn thấy Phó Hoằng Khôn chuẩn bị rời đi, Đồng Kỳ Anh quỳ trước mặt Phổ Hoằng Khôn một cái “bộp”, cầu xin nói: “Ông nội, cháu cầu xin ông, xin ông hãy bảo vệ Quân Bác".

“Cháu thích quỳ thì cứ quy!" Phó Hoằng Khôn trực tiếp bỏ qua cảm nhận của Đồng Kỳ Anh, phủi tay rời khỏi phòng làm việc.

Khi Phỏ Quân Tiêu vội vàng chạy tới, ông nội Phó Hoằng Khôn đã rời đi, chỉ còn lại Đồng Kỳ Anh, không biết đã quỳ trên mặt đất từ bao giờ.

“Kỳ Anh, em không cần làm vậy. Chuyện mà ông nội đã quyết thì sẽ không thay đổi" Phó Quân Tiêu đưa tay ra muốn kéo Đồng | Kỳ Anh, nhưng lại bị Đồng Kỳ Anh từ chối.

“Em mặc kệ Quân Bác là người như thế nào nhưng anh ấy là chồng em. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy, em sẽ không mặc | kệ anh ấy. Anh cả, anh giúp em cầu xin ông nội, được không? Chỉ cần ông nội hứa bảo vệ Quân Bác, bảo em làm chuyện gì em cũng đều nguyện ý. Anh cả, anh giúp em cầu xin ông nội, được không? Ông nội cưng chiều anh nhất, ông ấy nhất định sẽ mềm lòng với anh. Anh cả, em cầu xin anh!” Hai mắt Đồng Kỳ Anh ngập lệ, thanh âm thanh khẩn cầu xin nói.

Thấy Phó Quân Tiêu bất động, cô đột nhiên cúi xuống, đập mạnh vào trán xuống đất, hướng Phó Quân Tiêu dập đầu, để thể hiện sự quyết tâm và lòng thành của mình.

Phó Quân Tiêu Thần sửng sốt, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Đồng Kỳ Anh kéo người cô lên khỏi mặt đất. “Kỳ Anh, đủ rồi!” Phó Quân Tiêu đau lòng mắng.

Cô hoàn toàn không hiểu tính khí của ông nội, cho dù cô có lấy tính mạng của mình ra uy hiếp thì ông nội cũng sẽ không vì điều đó mà thay đổi quyết định.

| Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen sắc bén của Phó Quân Tiêu, đồng thời nhìn thấu mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Cô gỡ tay Phỏ Quân Tiêu ra, một mình bước ra khỏi phòng làm việc. Thế nhưng, cô vẫn ngoan cố quỳ gối ngoài cửa phòng ngủ của ông nội Phó Hoằng Không

Phó Quân Tiêu biết rằng cô làm như vậy cũng sẽ không thay đổi được ý định của ông nội Phó Hoằng Khôn, nhưng anh vẫn chọn quỳ cùng Đồng Kỳ Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.