“Quen ư? Làm sao mà quen được? Nhã Uyên, là ba mạng người đó!” Đồng Kỳ Anh trầm giọng nói.
Lý Nhã Uyên sửng sốt: “Cái gì mà ba mạng người?”
“Trong bụng Lâm Ánh Như có con của Hà Tuân Định” Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống.
Lý Nhã Uyên thu lại biểu cảm sửng sốt khi nãy của mình, sau đó bình tĩnh nói: “Không phải hai người bọn họ đã giết người bạn thân tốt nhất của cậu sao? Hiện tại cậu đang đồng cảm với họ à? Hai người bọn họ có điểm gì tốt để có thể đồng cảm được chứ? Chỉ là bản thân... cậu không thể sống vì tội lỗi!“.
“..” Lúc này, Đồng Kỳ Anh cảm thấy không thốt được nên lời khi đối mặt với Lý Nhã Uyên.
Cô và Lý Nhã Uyên có quan niệm hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như rất đáng ghét, nhưng cô chỉ mong họ chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, huống hồ, pháp luật sẽ buông tha cho đứa con trong bụng của họ.
Nhưng ở ngay tại đây!
Đồng Kỳ Anh cảm thấy không còn lời nào để thốt lên được nữa.
Nhã Uyên tốt bụng, cười duyên, luôn vui vẻ dường như đã trở thành một con người khác vào lúc này. Cô biết rằng mình không có quyền trách móc Nhã Uyên bất cứ cái gì, vì vậy cô chọn cách im lặng.
“Hay là, tối nay tớ sẽ ngủ với cậu! Tớ lo cậu sẽ gặp ác mộng” Lý Nhã Uyên đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, nghĩ rằng đây không phải là lúc có khoảng cách với Lý Nhã Uyên, vì vậy cô phải tươi cười mà nhận lấy ý tốt của Lý Nhã Uyên: “Ừm, cám ơn cậu, Nhã Uyên.”
“Chúng ta là bạn tốt, chị em tốt của nhau! Sao cậu lại cảm ơn tớ như thể chứ?” Lý Nhã Uyên cười hạnh phúc.
Đồng Kỳ Anh lúc này mới quan tâm hỏi: “Vừa rồi Hà Tuân Định có làm cậu bị thương không?”
“Thật may là cậu Bát đã nổ súng kịp thời, nếu không, ống tiêm trên tay anh ta mà đi tới thì tớ chết chắc rồi!” Lý Nhã Uyên bĩu môi đáp.
Đồng Kỳ Anh hỏi trong tiềm thức: “Trong ống tiêm có gì thế?”
“Đó là một loại vi rút có thể làm con người ta sống dở chết dở!” Lý Nhã Uyên có chút kinh tởm nói.
“Bọn họ nghiên cứu lâu như vậy là để làm ra loại vi rút này sao?” Đồng Kỳ Anh không thể tin được.
Lý Nhã Uyên gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Họ chỉ đang nghiên cứu thuốc giải độc cho vi rút. Bởi vì họ vẫn còn đang nghiên cứu, nên mới có những vi rút mẫu ở đây“.
“Thật sự thế sao?” Đồng Kỳ Anh lơ đãng đáp.
“Cậu có sao không thế?” Lý Nhã Uyên nhìn Đồng Kỳ Anh thấy cô có vẻ không tốt, quan tâm hỏi. Đồng Kỳ Anh định thần lại, gật đầu cười đắc ý.
“Vậy thì mau theo giúp tớ làm bữa tối đi! Về sau hai người cùng làm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Lý Nhã Uyên vui vẻ nói.
Cô ta không quan tâm đến việc đã có người chết trong tòa lâu đài này, hoặc là đối với cô ta mà nói, Hạ Tuân Định cùng Lâm Ánh Như đều không quan trọng.
Nhìn nụ cười trên mặt Lý Nhã Uyên, Đồng Kỳ Anh vô cùng kinh hãi.
Liệu một ngày nào đó cô sẽ bị giết, và Nhã Uyên sẽ có thể dễ dàng mà cười tươi như vậy?
Thi thể của Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như đã được cậu Bát cho người đến dọn dẹp.
Trong lúc Đồng Kỳ Anh làm bữa tối với Lý Nhã Uyên, cô đồng thời cũng đang nghĩ xem mình nên làm gì trước để có thể rời khỏi đây.
“Cả ngày hôm nay cậu Tư chưa ra khỏi phòng, cũng không biết anh ấy một mình ở trong phòng làm gì nữa” Lý Nhã Uyên vừa lẩm bẩm vừa cắt rau: “Kỳ Anh, sáng và trưa này khi cậu gặp cậu Tư, có cái gì bất thường ở anh ấy không?”
Rõ ràng là cô và cô ta là bạn thân của nhau, nhưng trong tư tưởng lại có rất nhiều quan điểm không trùng khớp ý với nhau.
Sau khi chuẩn bị xong bữa tối, trong lúc Đồng Kỳ Anh chuẩn bị bữa tối đem lên cho Phó Quân Tiêu, cô đã cầm theo món đồ nhỏ được gói cẩn thận trong tờ giấy mà Hà Tuân Định đưa cho cô và nhanh chóng gửi đến phòng của Phó Quân Tiêu cùng với thức ăn.
Như thường lệ, cô chỉ chịu trách nhiệm đưa đồ ăn tới, ngoài ra không hề nói bất cứ chuyện gì khác, một câu cũng không hề hé môi nói.
Khi cô chuẩn bị rời đi, anh đã nắm tay cô, viết vào lòng bàn tay có hai chữ “giả bệnh“.
- -------------------