Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 433: Chương 433: Cô ngây ngốc không hiểu nổi




Tiếng “xin lỗi” này của cô, là do cô không cẩn thận làm anh ấy bị thương mà xin lỗi, cũng là từ chối lời đề nghị quay lại của anh ấy.

Không thể quay lại... Mọi thứ không quay lại được...

Phó Quân Bác lại cười: “Với bản lĩnh của anh cả thì chẳng mấy chốc anh ấy sẽ tìm ra khách sạn này thôi. Em nói xem, anh và em cùng qua đêm với nhau thì anh cả sẽ nghĩ thế nào?”

Anh cố ý ư?” Đồng Kỳ Anh ngẩn cả người ra.

Phó Quân Bác cười cười: “Quả nhiên là em chẳng hiểu anh cả tí nào? “Anh với em chẳng có chuyện gì xảy ra cả, anh cả sẽ tin em”

Đồng Kỳ Anh chắc chắn nói.

Phó Quân Bác lấy điện thoại ngay đầu giường, bật một đoạn ghi âm, nói: “Tự em nghe đi” “Quân Bác, Kỳ Anh có phải ở chỗ em không?” “Có đấy!”

“Anh cả, cảm ơn anh đã giúp em chăm sóc Kỳ Anh trong khoảng thời gian này. Bây giờ em và Kỳ Anh quay lại rồi. Hy vọng anh đồng ý”

“Để Kỳ Anh nghe điện thoại!” “Kỳ Anh đang tắm, không nghe được điện thoại của anh cả. Vậy đi, em cúp đấy” “Tút...”

Nghe xong đoạn ghi âm này, Đồng Kỳ Anh có thể cảm nhận được sự lo âu của Phó Quân Tiêu đối với mình.

Cho đến giờ phút này, cô mới đột nhiên nhớ ra chuyện sáng ngày hôm qua.

Cô nhớ mình sau khi tỉnh lại xong thì anh cả Phó Quân Tiêu đã không còn ở trong phòng, cô rửa mắt | thay đồ xong thì có một người làm nữ bưng đồ ăn sáng tới.

Sau đó, cô ăn sáng, rồi lại... Lúc chuyện xảy ra, cô chẳng nhớ gì cả, đến lúc tỉnh lại thì đã ở trong chiếc xe limousine rồi. Chẳng lẽ là do bữa sáng kia! Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.

Trong biệt thự nhà họ Phó có cơ sở ngầm của Cậu Bát!

Đồng Kỳ Anh bỗng cảm thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc cô muốn rời đi thì Phó Quân Bác lại. gọi cô.

“Em cảm thấy với lời giải thích của em thì anh cả sẽ tin à, có ảnh chụp bằng chứng này thì anh cả sẽ chẳng tin đâu!” Phó Quân Bác nhấn mở tin nhắn của mình và anh cả, giơ lên trước mặt Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh liếc mặt một cái, không vui nhíu mày.

Trên tin nhắn, Phó Quân Bác chụp hình cô và anh ấy đang ngủ cùng một chỗ, lại còn bổ sung cả địa chỉ, ngay cả tên số phòng gì đều viết rõ cả ra.

“Tối hôm qua Kỳ Anh chắc chắn là ngủ rất ngon!! Lại chắc chắn là mơ đẹp lắm. Em xem đi nè, trong hình em ngủ ngon lành lắm! Miệng còn hơi nhếch lên. Anh cả mà nhìn thấy chắc chắn là sẽ cảm thấy em ở với anh mới là hạnh phúc nhất” Phó Quân Bác không nhịn được mà đắc ý, lần đầu tiên anh ấy cảm thấy trả thù anh cả lại sảng khoái đến thế. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.

Anh ấy cố ý gửi địa chỉ khách sạn cho anh cả là để anh cả tới “bắt lẻ thông dâm”. Thế nhưng, anh cả lại không đến đây, điều này thật sự làm anh ấy bất ngờ.

Đồng Kỳ Anh nhíu chặt hai mày lại, hai tay nắm chặt lại mà hỏi: “Vì sao? Vì sao anh lại muốn làm như thế?”.

“Vì sao em lại muốn gả cho anh cả? Để trả thù anh sao? Được! Chúng ta cùng trả thù nhau nào! Không phải như vậy mới tốt hơn sao? Em không cảm thấy hai chúng ta mới cùng là một loại người sao? Hai chúng | ta mới là một cặp trời sinh mà không phải sao?” Phó Quân Bác cười nhạt.

Mặt của Đồng Kỳ Anh trở nên tím tái, căm tức quát lên: “Đừng nói nữa!”

Phó Quân Bác vẫn không buông tha: “Kỳ Anh, lòng em thay đổi nhanh thế sao? Từ nhỏ hai ta đã quen biết nhau, bà ngoại anh nuôi em lớn, chúng ta lại sống cùng nhau ba năm! Chúng ta đồng cam cộng khổ, thậm chí là vào bệnh viện trải qua sinh tử rồi, trong cơ thể anh lại còn có một quả thận của em, trải qua biết bao nhiêu tình cảm thế này mà lại không sánh được sự chung đụng của em và anh cả trong khoảng thời gian này sao? Kỳ Anh, anh không tin em yêu anh trai anh. Trong mắt anh, anh trai là chỉ để em thỏa mãn hư vinh thôi đúng không? Hoặc là em chỉ cảm động với anh cả thôi!! Trong khoảng thời gian này chắc chắn anh cả đã đối xử tốt với em. Phụ nữ các em chỉ có như thế, chỉ cần một người đàn ông đẹp trai đối xử tốt là cảm động ngây ngốc không biết có phải là yêu hay không. Kỳ Anh, em tỉnh táo lại đi, em chẳng có tí chân ái nào với anh cả”

“Đủ rồi!” Đồng Kỳ Anh khổ sở bịt tai lại, ngồi xổm xuống.

Phó Quân Bác cười cười, nói tiếp: “Nếu anh cả thật sự tin tưởng em thì tối qua anh ấy phải tới đón em về rồi. Thế nhưng, anh ấy không tới. Anh ấy biết rất rõ, em và anh ngủ cùng nhau, anh ấy cũng chẳng tới đón. em. Em cảm thấy anh ấy tin em thật ư?”

“Em sẽ giải thích, những chuyện khác không cần anh quan tâm!” Đồng Kỳ Anh buông tay xuống, cắn môi. dưới, vung tay rời đi.

“Kỳ Anh, anh sẽ không chúc phúc cho em và anh cả đâu!” Giọng nói Phó Quân Bác lạnh lùng vang lên từ phía sau cô.

Sau khi Đồng Kỳ Anh đi ra từ cửa chính mới phát hiện ra đây là thành phố Thuận Canh.

Lúc cô đang chuẩn bị đón taxi thì vô tình ngước mắt thấy chiếc xe việt dã của Phó Quân Tiêu đang đậu trong bãi đậu xe.

Lúc cô đi về phía chỗ chiếc xe kia, ngay tại ghế tài xế hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai điện đảo chúng sinh của Phó Quân Tiêu.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.