Vãn Minh Phương có vẻ không nhận ra cô.
Đồng Kỳ Anh đi theo sau Vãn Minh Phương, chỉ thấy Văn Minh Phương ân cần nhắc nhở: “Châu Anh cô phải nhớ kỹ. Hôm nay cậu Bát còn mời cả cậu Tư tới, cậu Bát là chủ còn cậu Tự là khách, cho nên cô nhất định phải nghe theo lời của cậu Bát. Cậu Bát nói cái gì thì cô làm cái đó”
Đồng Kỳ Anh im lặng không nói gì.
Vãn Minh Phương ngẩn người ra, đột nhiên dừng bước, quay đầu liếc nhìn Đồng Kỳ Anh một lượt, bực bội: “Cô hôm nay là thế nào đây? Sắc mặt kém tới như vậy, không trang điểm sao?”
“..” Đồng Kỳ Anh không dám mở lời, tiếp tục im lặng cúi đầu.
Vãn Minh Phương tựa hồ cũng không suy nghĩ nhiều, quay người đi, nói tiếp: “Thật là, cô hôm nay thân thể không thoải mái mà cũng dám đi tiếp cậu Bát” Cô ta vừa nói vừa đeo lên cổ Đồng Kỳ Anh một bộ đàm nhỏ, nói thêm: “Nếu gặp chuyện thì lập tức báo cho tôi, nhớ kỹ tuyệt đối không được đắc tội với người ở trong”.
Cửa vừa mở ra Đồng Kỳ Anh liền bị Vãn Minh Phương đẩy vào.
Đồng Kỳ Anh lảo đảo, theo bản năng dựa vào vách tường để giữ thăng bằng.
Cánh cửa lớn như vậy mở ra mang theo những ánh đèn cam vàng trầm ấm, kèm theo làn khói thuốc mờ ảo lượn lờ. Trên bàn rượu chè linh đình, trên ghế sofa có bốn người đàn ông, bên cạnh còn có tên vệ sĩ mặc áo đen dắt theo một con chó sói hung ác.
Phía trước bàn tiệc là tám cô gái ăn mặc hở hang lộ ra bộ ngực khủng cùng đôi chân dài quyến rũ.
“Các người nếu có thể tay không lấy được chiếc đồng hồ của tôi thì tôi sẽ cho mỗi người ba lăm triệu”
Người vừa nãy nói, chính là cậu Bát.
Đồng Kỳ Anh liếc nhìn một cái là đã nhận ra.
Lần cô bị bắt cóc tới lâu đài cổ đó, tuy rằng không hoàn toàn nhìn thấy chân dung của anh ta nhưng bộ dạng và giọng nói của anh ta cô đã nhớ rõ.
Một đám quỳ dưới đất đều run lên bần bật.
Do dưới bể kính kia đều toàn là rắn rết vây quanh chiếc đồng hồ. Nếu muốn lấy được nó phải dùng tay không gạt hết đám rắn rết đó ra. Nhìn thôi đã khiến người ta tê dại cả người.
“Nếu không muốn dùng tay không lấy thì mau đến hầu hạ Nhị Lang Thần của tôi. Cậu Nhị nhà tôi hiện tại đang tới kỳ động dục, nếu ai hầu hạ tốt cậu Nhị tôi lập tức thưởng trăm triệu” Cậu Bát trong tay cầm điếu thuốc đưa đến bên miệng hút một hơi, một làm khói từ miệng thổi ra: “Các người chọn một trong hai, nếu không chọn cái nào, vậy cho các người đi làm vật thí nghiệm cũng tốt”
Cậu Bát này đúng là một tên biến thái.
Mà hiện tại, Đồng Kỳ Anh lại vô tình chú ý tới người đàn ông ngồi ở phía tối nhất kia.
Anh ta ngồi ở bên cạnh cậu Bát, tuy rằng cô không nhìn rõ được dáng vẻ của anh ta, nhưng khí chất của anh ta so với ba người còn lại hoàn toàn khác nhau.
Nghe tới đó Đồng Kỳ Anh mới chợt bừng tỉnh, thì ra lý do Vãn Minh Phương không nghi ngờ thân phận của cô chính là do chiếc máy trợ thính ở bên tại.
Chỉ là tư thế hiện tại khiến cô thật sự không thoải mái.
“Ý tốt của cậu Bát vậy thì tôi không khách khí nữa” Người đàn ông đẩy bàn tay đang bóp cô của cậu Bát ra, kéo Đồng Kỳ Anh lên ôm ở trên đùi.
Đồng Kỳ Anh sững sờ trước gương mặt của người đàn ông đang ôm mình. Giọng nói khi nãy của anh ta...
Mặt đối mặt thế này, Đồng Kỳ Anh ngước mắt lên nhìn rõ diện mạo của anh ta, lập tức giống như sét đánh trên đầu, ánh mắt ngạc nhiên vô cùng.
Anh, anh cả?
- -------------------