Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1051: Chương 1051: Cô có lòng tốt ám chỉ






“Tôi chỉ là thư ký sinh hóa của tổng giám đốc Phó, chỉ giúp tổng giám đốc Phó chạy vặt ở công ty thôi nên không rõ lịch trình của tổng giám đốc Phó” Nhan Huệ Phương vừa sắp xếp ngay ngắn các tài liệu trên bàn làm việc vừa khách sáo trả lời Tần Sơ Hạ.

Tần Sơ Hạ mím môi, đừ” lại một tiếng lí nhí, có vẻ như hơi thất thần.

Suốt cả ngày hôm nay cô không nhìn thấy bóng dáng Phó Diệc Phàm đâu cả.

Mãi cho đến khi có dịch hết số hợp đồng mà anh giao cho cô thì cô ta vẫn không thấy anh đến văn phòng tổng giám đốc.

Tần Sơ Hạ không chỉ copy tài liệu đã dịch xong qua USB mà còn sắp xếp lại và cài khóa cho số hợp đồng gốc cần phiên dịch. Sau khi cô ký tên, ghi ngày tháng và cài bảo mật thì gửi cho Nhan Huệ Phương.

Trước khi rời khỏi đó, Tần Sơ Hạ cũng đưa thẻ ra vào làm việc lại cho Nhan Huệ Phương. Sau khi cô giao lại hết những thứ cần giao lại thì nhìn vào chiếc ghế tổng giám đốc trống không của Phó Diệc Phàm, trong lòng cũng tự dưng cảm thấy trống rỗng.

Cảm giác đó rất kì lạ....

Tần Sơ Hạ hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu, tự an ủi mình đừng nên nghĩ nhiều, tốt hơn vẫn nên mau chóng đến cơ sở nghiên cứu, dù sao thì mấy ngày nay vì muốn dịch nhanh số hợp đồng đó mà buổi tối cô đều phải ở lại tăng ca trong văn phòng tổng giám đốc của Phó Diệc Phàm.

Còn việc trong nhà kính thì cô đều giao hết cho các thành viên trong đội quân nòng cốt của mình giải quyết. Bây giờ cô cũng đã là lúc cô nên về đội rồi.

Tần Sơ Hạ đi ra khỏi cổng của tòa nhà tập đoàn Vân Hàng, vào lúc cô đang định bắt taxi đến bãi đỗ xe ở khu chung cư của mình để lấy xe thì có một chiếc xe LK loại dài từ từ dừng lại trước mặt cô.

Sau khi cửa xe được mở ra thì có một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày đóng bước xuống xe, gật đầu chào cô ta rồi đưa tay ra nói: “Cô Tần, ông cụ Phó nhà chúng tôi có lời mời cô lên xe”

“Tôi thấy..” Không cần đâu!

Tần Sơ Hạ vẫn chưa nói hết nửa câu sau thì đã có tiếng một ông cụ vang lên từ trong xe: “Cô Tần không muốn nể mặt ông già này sao?”

“Đâu, đâu có!” Tần Sơ Hạ liền tỏ ra bối rối, chỉ có thể khom lưng chui vào trong xe.

Không gian bên trong chiếc xe kiểu dài rất rộng rãi, Phó Hoằng Khôn ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, bên cạnh có đặt một bộ dụng cụ uống trà tinh tế bằng gỗ trinh nam nạm vàng.

Phó Hoằng Khôn đích thân đưa ly trà đã pha xong cho Tần Sơ Hạ.

Tần Sơ Hạ liền đưa hai tay ra nhận lấy rồi gật đầu và nói: “Cảm ơn”

“Cô Tân, từ trước đến nay công ty của nhà họ Phó chúng tôi đều là cha truyền con nối, Diệc Phàm nhà chúng tôi có thể chất đặc biệt, không phải người phụ nữ nào cũng có thể sinh con cho nó. Có những tình cảm tốt hơn nên được dập tắt ngay từ khi mới chớm nở” Phó Hoằng Khôn nói thẳng vào vấn đề.

Tần Sơ Hạ nghe ông cụ nói xong thì cảm thấy không được thoải mái, cô nhẹ nhàng đặt ly trà trên tay xuống rồi nghiêm túc nói: “Thưa ông Phó, một số tình cảm mà ông nói là chỉ điều gì?”

“Tôi khuyên cô Tần một câu, đừng nên yêu Diệc Phàm nhà tôi, cô và Diệc Phàm sẽ không thể có kết quả” Phó Hoằng Khôn không kiềm được tỏ ra lạnh lùng rồi nghiêm nghị giải thích.

Tần Sơ Hạ liền bối rối mỉm cười và nói: “Ông Phó, đúng thật là cháu cố của ông rất ưu tú, không chỉ điển trai mà còn vừa có tiền vừa thông minh, thật sự có thể làm cho rất nhiều phụ nữ yêu thích. Nhưng cháu cổ của ông lại không phải là kiểu người mà tôi thích. Vì vậy, ông không cần phải lo lắng việc tôi có ý với cậu chủ nhỏ nhà ông.”

“Tôi rất thích tính thẳng thắn của cô Tân, đồng thời tôi cũng hi vọng cô Tần có thể giữ vững được suy nghĩ ban đầu của mình, đợi sau khi chị của cô được gả qua thì chúng ta sẽ là người một nhà. Nhất định lão già tôi đây sẽ tận tình giúp đỡ trong khả năng có thể của mình cho tất cả những sản phẩm mà văn phòng làm việc của cô Tần đang nghiên cứu” Phó Hoằng Khôn vuốt râu trên cằm, đuôi mắt đầy nếp nhăn lộ ra ý cười.

“Rất xin lỗi, ông Phó, tôi không cần đến sự giúp đỡ của ông. Đồng thời, chúng ta cũng sẽ không phải là người một nhà, vì từ đầu đến cuối, tôi đều không thừa nhận Tống Vân Thùy là chị của tôi” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Sơ Hạ đã không còn nụ cười nào nữa.

Phó Hoằng Khôn chỉ nghiêm nghị nói: “Cô thừa nhận cũng được mà không thừa nhận cũng không sao vì đó đều là chuyện riêng của cô và Tổng Vân Thùy. Theo như tôi thấy, nếu như bố của cô và mẹ của Vân Thùy đã là vợ chồng hợp pháp thì các cô chính là người một nhà”.

“Nói tới nói lui thì ông cũng giống như Tống Vân Thùy, chẳng phải đều muốn vòng vo để nói cho tôi biết rằng Phó Diệc Phàm là anh rể của tôi, muốn tôi tránh gây ra chuyện hiểu lầm sao?” Tần Sơ Hạ không muốn nói vòng vo thêm nữa, vì chuyện này đã lòng vòng đến mức khiến cô đau đầu chóng mặt, tâm trạng cũng không tốt.

Cô thật sự không hiểu, tại sao sau khi Tống Vân Thùy xuất hiện trong cuộc sống của cô thì những người có


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.