Phó Quân Tiêu nhếch mày, nụ cười trên miệng anh dần trở nên đậm nét hơn, anh nói: “Đương nhiên là thật”
Đồng Kỳ Anh ngồi dậy khỏi ghế dựa, đưa tay ra khoác lấy cánh tay của Phó Quân Tiêu rồi háo hức nói: “Vậy bây giờ chúng ta hãy về phòng ngủ ngay đi.”
“Được.”
Anh vừa đồng ý thì liền bị cố kéo đi về hướng phòng mình.
Khoảng thời gian này cảm giác ở cùng cô thật sự rất tuyệt.
Cô không gây chuyện, ngoài việc không quá thân mật với anh ra thì ngược lại cô lại cho anh có cảm giác như đang yêu. Sau khi Đồng Kỳ Anh về phòng, tắm xong đi ra ngoài thì Phó Quân Tiêu cầm máy sấy tóc đến.
Lúc anh sấy tóc cho cô thì cô nằm úp trên đùi anh và ngủ thiếp đi.
Phó Quân Tiêu vén tóc mái trên trán của Đồng Kỳ Anh lên thì thấy khuôn mặt cô đã ốm hơn nhiều so với trước, da dẻ cũng trắng bệch, không khỏe mạnh, nhìn gần dưới ánh đèn thì có thể thấp thoáng nhìn thấy gân xanh dưới da mặt.
Anh ngồi bên giường, để mặc cho cô ngủ trên đùi anh, mãi cho đến gần nửa đêm anh mới gọi cô dậy.
Đồng Kỳ Anh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn Phó Quân Tiêu, đang định dụi mắt thì đã bị Phó Quận Tiêu giữ hai tay lại.
“Anh dắt em đến chỗ này, em đi không?” Phó Quân Tiêu dịu dàng hỏi.
Đột nhiên Đồng Kỳ Anh nhớ ra điều gì đó, cô lập tức tỉnh táo, ngồi dậy khỏi đùi của Phó Quân Tiêu. Đến lúc này cô mới nhận ra mình đã gối lên đùi anh mà ngủ, hơn nữa anh còn để cho cô nằm ngủ mãi như thế.
Phó Quân Tiêu hiểu ý mỉm cười, sau đó anh đứng dậy, đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo gió lông ngỗng đưa cho Đồng Kỳ Anh mặc, sau đó để cô mang giày vào và đi cùng anh.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy bàn tay được anh nắm lấy của mình vừa ấm áp lại vừa có cảm giác an toàn.
Hai người họ rời khỏi nhà, đến vườn hoa phía sau của biệt thự nhà họ Phó.
Trong vườn hoa có mấy hòn núi giả lớn được chất bằng đá, Phó Quân Tiêu kéo Đồng Kỳ Anh đi vào trong khe đá ở hòn núi giả chính giữa.
Có lẽ vì lâu này không được mặt trời chiếu vào nên bên dưới khe đá ẩm ướt mọc đầy rêu màu xanh thẫm.
Sau khi đi xuyên qua khe đá, họ vào bên trong hòn núi giả, không gian bên trong không hề tối đen mà mờ ảo, thấp thoáng vẫn thấy được góc nhọn của các hòn đá.
Phó Quân Tiêu nắm tay Đồng Kỳ Anh tiếp tục đi vào bên trong động, mãi cho đến khi có một tia sáng xuyên qua đỉnh động, chiếu lên trên mặt vũng nước ở phía trước, thắp sáng cả động như ban ngày.
Đồng Kỳ Anh buông tay Phó Quân Tiêu ra, tò mò tiến nhanh về phía trước thì mới phát hiện ra vũng nước trong veo đó phản chiếu bóng của ánh trăng, khá giống tình tiết trong câu chuyện khỉ vớt trăng.
“Đẹp thật”.
Đồng Kỳ Anh thốt lên kinh ngạc vì không thể tin nổi rồi bất giác ngẩng đầu nhìn lên trên miệng động ở bên trên thì phát hiện ra mặt trăng đang ở ngay trên đỉnh đầu.
“Thích không?” Phó Quân Tiêu đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh và nhẹ nhàng hỏi.
Đồng Kỳ Anh gật đầu liên tục như chim mổ thóc.
“Anh cả, anh lợi hại thật, không ngờ anh lại có thể phát hiện ra được một chỗ như thế này”
“Em thích là được” Phó Quân Tiêu thật sự không biết thì ra cảnh tượng đặc biệt thế này có thể khiến cho phụ nữ cảm thấy vui.
Phó Quân Tiêu nhanh tay lẹ mắt, giành lấy hai lon bia trước cô rồi giơ lên cao, để cô không với tới. Đồng Kỳ Anh giận dỗi bĩu môi, cố gắng nhảy lên trước mặt Phó Quân Tiêu. Cô không cao bằng anh, tay cũng ngắn hơn anh, thế là cô lanh lẹ, nhảy lên trên người anh.
Phó Quân Tiêu thuận theo động tác đó của cô, bất giác ôm lấy cô, nhưng vì cô nhảy lên quá đột ngột nên anh hơi lảo đảo, hai lon bia trong tay anh cũng vì vậy mà rơi xuống đất.
- -------------------