Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 892: Chương 892: Đển cùng là người của bên nào






Thấy bố mình tựa hồ muốn khóc lóc đến mức không xong thì không thôi, Nhiên Hoàng Minh rút một tờ khăn giấy từ trên bàn thí nghiệm ra đưa cho Nhiên Hoàng Biên: “Đi thôi! Bố, con đưa bố về nhà nghỉ ngơi”.

“Được.” Nhiên Hoàng Biên tiếp nhận khăn giấy mà Nhiên Hoàng Minh đưa tới, lau lau nước mắt rồi lại lau nước mũi, trong lòng nghĩ đến con bé Mộc Miên kia, vẫn là vô cùng thương cảm.

Nhiên Hoàng Minh dìu Nhiên Hoàng Biên rời khỏi phòng thí nghiệm, cũng tắt luôn đèn trong phòng.

Ở một bên khác, trên đường Bùi Hạ Sênh và Benson hộ tống Janna đến sân bay thì gặp phải một đoàn người đuổi theo xe chặn đường.

Sau khi Bùi Hạ Sênh nhìn thấy đối phương có đeo huy chương ở trước ngực thì chủ động buông súng lục cầm trong tay xuống, bước từ trên ghế lái xuống, nhếch môi cười một tiếng, nói: "Cái kia... chúng ta xem như là liên minh, đều là người mình cả, làm gì phải động thú với nhau đúng hay không?”

"Ông Phó đã có lệnh, hôm này nhất định phải mang cô Janna đi” Người đàn ông dáng người cao to mặt không cảm xúc nói.

Bùi Hạ Sênh liếc qua Janna đang ngồi ở phía sau, mặt đầy bất đắc dĩ trả lời: “Cái này thì không được, tôi đã nhận tiền thì phải hộ tống cô Janna về nước M. Lúc này các người lại chạy tới vậy không phải là ngăn cản con đường phát tài của tôi sao?”

“Vậy thì cũng đừng trách chúng tôi." Người đàn ông vừa nói được nửa câu thì đột nhiên đảo hai mắt ngã trên mặt đất.

Sau đó lại có mấy người đàn ông liên tiếp ngã xuống khiến Bùi Hạ Sênh không biết phải làm sao.

“Cô còn chần chừ cái gì?” Thanh âm của Minh Tư Thành vang lên bên tai.

Lúc Bùi Hạ Sênh hồi thần lại thì không biết Minh Tư Thành đã từ chỗ nào xuất hiện, kéo ra cửa ghế lái của xe rồi ngồi xuống.

"Anh, anh... bọn họ...” Bùi Hạ Sênh tò mò hỏi, đồng thời vòng qua đầu xe mở cửa ngồi lên ghế lái phụ: “Những người kia chính là người của Phó Quân Tiêu đấy!”

“Chỉ là súng gây mê mà thôi, không chết được đâu.” Minh Tư Thành lãnh đạm trả lời.

Janna và Benson đang ngồi ở hàng ghế sau.



“Minh Tư Thành, anh nên nghĩ cho kỹ, hôm nay anh làm như thể chính là tương đương với việc đối nghịch cùng ông Lãnh” Bùi Hạ Sênh có ý tốt lên tiếng nhắc nhở.

Minh Tư Thành không lên tiếng.

Bùi Hạ Sênh đúng là càng ngày càng đoán không ra tâm tư của Minh Tư Thành.

Sau khi xe bình an lái đến sân bay, Minh Tư Thành cùng Benson mang theo Janna lên máy bay tư nhân.

Trước khi chia tay, hai tay Bùi Hạ Sênh để ở hai bên túi quần jean, vừa đung đưa cánh tay vừa dặn dò: “Sau khi các người đến nước M thì mọi chuyện đều phải cẩn thận, nhớ kỹ giữ lại một cái mạng mà quay về.”

“Nếu có rảnh rỗi thì đến nước M một chuyến, anh mời em uống rượu!” Benson nhếch miệng cười một tiếng.

Bùi Hạ Sênh ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Benson một cái, cười cười nói: “Yên tâm đi! Em nhất định sẽ uống sập quán bar của anh!”

“Anh tùy thời xin đợi” Benson nhướng mày.

Minh Tư Thành quay người lên máy bay, Janna lại giống như cô gái nhỏ đi theo phía sau anh.

Dáng vẻ của Benson tựa hồ có chút lưu luyến không nỡ đối với Bùi Hạ Sênh, nhưng cuối cùng anh ta với cô cũng là người của hai thế giới.

Ở một bên khác, Phó Quân Tiêu đã có được tin tức Minh Tư Thành nhúng tay giải cứu Janna, sau khi thủ hạ làm nhiệm vụ thất bại, ông cũng không tiếp tục sai người truy kích nữa.

Sau khi Janna trở về nước M, tập đoàn George bắt đầu chia làm hai phe âm thầm nội đầu với nhau.

Ban đầu Benson không hiểu dụng ý của Minh Tư Thành khi cứu Janna về nước M, nhưng mà một tháng sau, anh em dưới tay anh ta nghe ngóng được tin tức trở về thì anh ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Bên trong tập đoàn George, Janna vẫn có người ủng hộ, lần này cô ta đại nạn không chết, gặp phải chuyện lại bị mẹ kế tính kế, lấy tính cách của Janna, cô ta chắc chắn sẽ không chịu để yên cho đám mẹ kế và các anh em cùng cha khác mẹ kia.



“Chờ bên trong nội bộ của bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương thì chúng ta mới động thủ” Minh Tư Thành từ tốn nói.

Benson nhếch miệng cười một tiếng: “Tôi vẫn luôn chờ đợi câu nói này của anh”.

“Tôi hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anh có phải là người của chí Phó hay không?" Ánh mắt lạnh lùng của Minh Tư Thành nhìn chằm chằm vào Benson.

Benson ý tử sâu xa cười cười nói: “Tôi là người của anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.