Tống Vân Thùy liếc nhẹ Tào Quốc Chiến một cái, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú”
Tào Quốc Chiến đã lấy điện thoại di động ra, vừa ấn màn hình vừa cưới sâu xa trêu chọc: “Sau khi cô xem xong thì sẽ có hứng thú”.
Anh ta nói xong thì trực tiếp giơ màn hình điện thoại di động đến trước mặt Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy có hơi ngớ ngẩn, sắc mặt không vui cũng chỉ là thoáng qua.
“Tôi có phải là nên hoài nghi, chính anh là người bắt cóc em tôi hay không?”
Sự bình tĩnh khác thường cùng câu hỏi lạnh nhạt này của Tống Vân Thùy hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Tào Quốc Chiến.
Trong video, anh ta cố ý quay lại cảnh Phó Diệc Phàm vung tiền như rác vì Tần Sơ Hạ, còn có cảnh hai người cùng nhau tiến vào trong khoang, sau đó lại cùng nhau bị cảnh sát kiểm tra phòng, hai người còn thừa nhận là quan hệ bạn trai bạn gái.
Tạo Quốc Chiến cho là Tống Vân Thùy sẽ thất vọng với Phó Diệc Phàm, nhưng ai ngờ cô gái này lại quay ngược lại chất vấn anh ta.
“Sao tôi lại nghe không hiểu lời này của em nhỉ? Tôi chỉ là không quen nhìn Phó Diệc Phàm bắt cá hai tay nên mới cố ý nói cho em biết bộ mặt thật của anh ta, để tránh cho em phải chịu tổn thương trong tình cảm” Lời nói của Tào Quốc Chiến hùng hồn đầy lý lẽ.
Anh ta dừng lại một chút rồi lại khoa tay múa chân: “Đúng rồi, vừa rồi em nói cô gái bên trong video này là ai cơ? Là em kể của em sao? Chậc chậc chậc... người đàn ông Phó Diệc Phàm này quả thật quá cặn bã, đã có rm rồi mà còn không hài lòng, lại đi tìm cả em gái của em” . Truyện Cổ Đại
“Anh cố ý chạy tới đây chỉ là để nói với tôi những lời này?” Tống Văn Thùy xem thường nhíu mày, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo hoàn toàn không nhìn ra bất cứ một cảm xúc nào.
Tào Quốc Chiến nhếch môi cười một tiếng: “Tất nhiên là không phải, tôi chủ yếu là muốn tới gặp cô Tống.”
“Đã gặp được rồi, anh có thể đi” Tống Vân Thùy cười nhạt, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho Tào Quốc Chiến, đang muốn đi vòng qua anh ta.
Tào Quốc Chiến vội vàng thu lại điện thoại, lại lần nữa ngăn chặn Tổng Vân Thùy.
“Cô Tống, cho tôi chút thể diện đi, hôm nay chúng ta hẹn hò thì thế nào?”
“Tôi không có hứng thú với anh” Tống Vân Thùy tránh ra khỏi phạm vi tay của Tào Quốc Chiến, mang theo kiêu ngạo cùng tao nhã đi về phía xe của mình.
Tào Quốc Chiến ảo não gãi đầu nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Vân Thùy, trong lòng vừa nén giận vừa uất ức.
Không có một người phụ nữ nào dám đối xử với anh ta giống như Tống Vân Thùy!
Chỉ cần là người phụ nữ mà anh ta coi trọng, có người nào không phải là cam tâm tình nguyện ở bên anh ta?
Nói trắng ra là, người phụ nữ Tổng Vân Thùy này nhất định đã có người trong lòng.
Mà người kia không cần nghĩ cũng biết, nhất định chính là Phó Diệc Phàm.
Thế nhưng đối với Tào Quốc Chiến mà nói, cho dù có là người phụ nữ của anh em, chỉ cần là người anh ta muốn thì không có ai là anh ta không chiếm được.
Ăn bơ ở chỗ Tống Vân Thùy, Tào Quốc Chiến một thân một mình lái xe đến công ty giải trí của nhà mình để tìm trò tiêu khiển.
Biết được lão đại nhà mình chỉ vì một người phụ nữ mà không vui, mấy tên thủ hạ bên người Tào Quốc Chiến, từng người từng người đều đề xuất cho anh ta kế hoạch để theo đuổi phụ nữ.
Tào Quốc Chiến nghe những chú ý ngu ngốc của mấy tên côn đồ bên cạnh, trong lòng lại rất hài lòng, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười xấu xa,
Ở bên này, sau khi Phó Diệc Phàm dẫn Tần Sơ Hạ đi gặp nhà thôi miên xong thì lại rơi vào trầm tư.
Tần Sơ Hạ nói cho nhà thôi miên rằng, cô được bạn bè giới thiệu tới thành phố giải trí Lam Mị, hơn nữa cũng báo lên ám hiệu "7618”.
Sau khi cô bị ông chủ có ám hiệu này làm cho hôn mê thì vẫn luôn bị nhốt trong một gian phòng, có người sẽ đúng hạn đưa thức ăn tới cho cô.
Ngay cả lúc cô được người mang ra khỏi gian phòng kia cũng là bị bọn họ hạ thuốc mê rồi mới đưa ra.
Cho nên cô căn bản không hề biết nơi mình bị giam đến cùng là chỗ nào.
“Đúng rồi, tôi còn nhớ tới một việc, chính là nếu như mang theo ám hiệu đó tìm tới cửa, có mong muốn gì thì đều sẽ được thực hiện, đại khái chính là muốn đến đó cầu xin cái gì thì sẽ phải trả một cái giá đắt.” Tần Sơ Hạ khoa tay nói.
Phó Diệc Phàm liếc mắt nhìn Tần Sơ Hạ đang đi bên cạnh mình, so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu một cái, có hơi hứng thú hỏi lại: “Nếu đã là như vậy, cô rõ ràng có điều mong muốn, tại sao lúc tiến vào đó lại không cầu xin?”
“Tôi cũng không bị ngốc, tất nhiên sẽ không xông vào bẫy của bọn họ. Cho nên cho dù tôi có thiếu tiền thì cũng sẽ không.”
“Bíp bíp..” Bên tại đột nhiên truyền đến tiếng còi của xe máy.
Tần Sơ Hạ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên bị người ta ôm lấy, nhanh chóng nhảy về một bên.
“Vụt” một tiếng, một cái xe máy màu đen nhanh như điện xẹt chạy qua sát bên cạnh cô.
Tần Sơ Hạ choáng váng cả người, chỉ cảm thấy phía sau lưng dán sát vào một cái “tường thịt” rắn chắc, trên bụng còn bị một bàn tay to lạnh lẽo ôm lấy..
Lúc cô sững sờ ngẩng đầu lên, rơi vào trong tầm mắt chính là góc mặt nghiêng bốn mươi lăm độ hoàn mỹ của Phó Diệc Phàm.
Thì ra người đàn ông này lại đẹp trai như vậy!
“Phó Diệc Phàm! Cậu thả con gái của tôi ra!”
Đột nhiên một tiếng quát lớn vừa trầm vừa khàn vang lên cắt đứt suy nghĩ của Tần Sơ Hạ.
Phó Diệc Phàm ung dung buông Tần Sơ Hạ ra, bình tĩnh nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Tần Vũ Bảo mặt đỏ tía tai đang đi về phía bọn họ.
Tần Sơ Hạ nhìn thấy Tần Vũ Bảo thì giống như sinh ra một loại phản xạ có điều kiện, theo bản năng mà trốn ra sau lưng Phó Diệc Phàm.
Cô đáng thương mà nắm lấy góc áo Phó Diệc Phàm, nhỏ giọng thì thầm nói: “Xong đời rồi xong đời rồi! Bố tôi tám chín phần mười là lại muốn đánh tôi!”
“Không có việc gì thì sao bố cô phải đánh cô?” Phó Diệc Phàm toát mồ hôi hột.
Tần Sơ Hạ tức giận liếc mắt nhìn Phó Diệc Phàm một cái, vẻ mặt đau khổ trả lời: “Cái này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì anh rồi!”