Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 582: Chương 582: Giống mối tình đầu của anh ta




“Tôi nói cho anh biết nha. Ông chủ của tập đoàn Phó Thị này đẹp trai hơn anh, trẻ hơn anh và anh ấy không bao giờ cố ý bắt chuyện với con gái nhà lành khác đâu” Đồng Kỳ Anh giới thiệu với Tần Vũ Bảo một cách gãy gọn.

Tần Vũ Bảo càng nghe càng bối rối, chỉ có thể cười khúc khích mà nghe Đồng Kỳ Anh giới thiệu rồi sau đó mới lên tiếng hỏi: “Nghe cô nói giống như là cô hiểu rất rõ về anh ta vậy nhỉ?”

“Không, không, tôi không hiểu rõ về anh ấy. Tôi chỉ biết rõ về anh ấy mà thôi” Đồng Kỳ Anh cầm một lọn tóc dài sau tai, quấn quanh ngón trỏ bàn tay phải của cô.

Lập tức ánh mắt của Tần Vũ Bảo sáng lên và anh ta hơi nhếch miệng: “Hay là, cô giới thiệu anh ta với tôi đi. Tình cờ tôi có món hàng muốn bán, muốn tìm anh ta để bàn chuyện làm ăn”

“.” Đột nhiên Đồng Kỳ Anh hơi bối rối. Trong thế giới thương nhân, thật sự họ không bỏ lỡ bất cứ có cơ hội kinh doanh nào.

Tần Vũ Bảo chỉ quan tâm đến chuyện của anh ta nên thấy Đồng Kỳ Anh coi thường những gì anh ta nói thì đột nhiên phản ứng lại và có vẻ kích động hỏi: “Sao cô lại biết rõ ông chủ của tập đoàn Phó Thị vậy? Chẳng lẽ cô đang được anh ta bao nuôi sao?”

“..” Đồng Kỳ Anh suýt chút nữa tức giận, cô không khỏi liếc nhìn Tần Vũ Bảo rồi tức giận đáp: “Tôi là vợ của anh ấy, là người vợ duy nhất”

Bây giờ đến lượt Tần Vũ Bảo trợn mắt há mồm sững sờ: “Cô, cô... là vợ của ông chủ tập đoàn Phó Thị sao?”

“Đúng vậy” Đồng Kỳ Anh cười đắc với vẻ đắc ý. Xem ra, người đàn ông này nên biết khó mà rút lui rồi.

Nhưng kết quả...

Tần Vũ Bảo lại phì cười: “Cô đừng trêu tôi. Trông cô không giống con nhà giàu có chút nào. Hơn nữa thân là bà chủ của một tập đoàn lớn, sao có thể sống ở một nơi đơn giản và rẻ tiền như vậy chứ? Ngoài ra, thậm chí cô còn không đeo nhẫn cưới nữa kìa. Có điều tôi có thể hiểu được là cô chỉ đang kiếm cớ để từ chối tôi thôi.”

“Những gì tôi nói chính là sự thật, anh không tin thì bỏ đi vậy” Đồng Kỳ Anh xua tay, định xoay người rời đi.

Tần Vũ Bảo vội vàng nhảy khỏi cái ghế, thong thả đi tới trước mặt Đồng Kỳ Anh ngăn cô lại: “Cô có thể nói cho tôi biết tên của cô được không?”.

Đồng Kỳ Anh liếc mắt nhìn Tần Vũ Bảo, chỉ cười cười mà không nói gì, sau đó đi vòng qua anh ta.

Tần Vũ Bảo ngượng ngùng vuốt vuốt tóc sau gáy, anh ta quay người sang chỗ khác và nhìn theo bóng dáng Đồng Kỳ Anh đang đi về phía cầu thang trong góc tường đàng kia.

Cô gái này thực sự giống như một bông hoa hồng có gai, đẹp nhưng không dễ hái.

Mấy ngày sau, Đồng Kỳ Anh phát hiện dù cô đi đến bất cứ nơi nào cũng có thể gặp được người đàn ông tên Tần Vũ Bảo.

Cô đi dạo phố, anh ta cũng dạo phố. Cô đi chơi, anh ta cũng đi chơi.

Khi Đồng Kỳ Anh thấy bóng dáng của người đàn ông này hầu như hiện diện ở khắp mọi nơi thì rốt cuộc cô không chịu nổi nữa nên đã chủ động đi về phía Tần Vũ Bảo. Lúc này anh ta đang ngồi cùng khu nghỉ ngơi với cô, nhưng lại ở dưới ô bên cạnh cô.

Đồng Kỳ Anh kéo lại chiếc ghế đan bằng mây trắng ngồi xuống đối diện với Tần Vũ Bảo, một tay chống cằm và nhìn Tần Vũ Bảo với vẻ bất đắc dĩ mà hỏi: “Cái anh này, anh đã đi theo tôi ba ngày nay rồi. Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”

Đây là công viên nước lớn nhất nước Úc, cô đến chơi một mình, anh ta cũng đến chơi một mình.

Cô chơi trò chơi nào thì anh ta cũng chơi trò giải trí đó.

Tóm lại, anh luôn cố ý đung đưa trước mặt cô nhưng lại không chủ động tiến tới chào hỏi cô.

“Ô. Cuối cùng con cá cũng cắn câu rồi. Cuối cùng thì cô cũng tự nguyện đi qua nói chuyện với tôi rồi” Tần Vũ Bảo nhướng mày nói.

Sau khi Đồng Kỳ Anh nhận ra cô đã bị anh ta lừa thì cô tức giận liếc mắt nhìn anh ta rồi định. đứng dậy bỏ đi. Lúc này Tần Vũ Bảo vội vàng nói: “Thật ra tôi chỉ muốn kết bạn với cô mà thôi. Mặc dù ban đầu tôi tiếp cận với cô cũng chỉ vì trông cô rất giống mối tình đầu của tôi. Cô ấy đã mất nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi vẫn rất nhớ cô ấy. Khi tôi nhặt được vỏ sò màu tím thứ nhất thì đó là lần đầu tiên tôi gặp được cô ấy. Còn khi tôi nhặt được vỏ sò màu tím thứ hai thì tôi lại gặp được cô. Tôi cảm thấy đây giống như là duyên phận vậy. Tôi biết cô không thể là người yêu của tôi, cũng không thể là người thay thế cô ấy. Cho nên, tôi sẽ không theo đuổi cô, tôi chỉ đơn giản là muốn kết bạn với cô thôi”.

“Chỉ vì tôi giống mối tình đầu của anh, cho nên anh mới muốn kết bạn với tôi?” Đồng Kỳ Anh quay đầu nhìn Tần Vũ Bảo, sau đó lại ngồi xuống ghế, khoanh tay trên mặt bàn tròn thủy tinh. Cô ngồi thẳng người lên và nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Bảo hỏi: “Vậy anh hãy kể cho tôi nghe chuyện của anh và cô ấy đi.”

Tần Vũ Bảo giật mình, khi anh ta nhớ lại chuyện xưa thì giống như là lại một lần nữa nếm trải những đắng cay mặn ngọt của cuộc đời: “Khi tôi gặp Huyền Trâm, lúc đó chúng tôi đều mới mười tám tuổi. Chúng tôi vừa mới tốt nghiệp trung học và tôi đã đến Úc để tham gia một chuyến du lịch tốt nghiệp. Còn cô ấy nói rằng cô ấy đến để tìm người em gái đã bị thất lạc từ lâu của mình. Vì tâm trạng không vui nên cô ấy đến bãi biển để thư giãn. Cô ấy nói rằng cô ấy đã nhận được tin có thể em gái cô ấy được một cặp vợ chồng người Úc nhận nuôi. Tôi đã cùng cô ấy đi tìm đứa trẻ được cặp vợ chồng người Úc nhận nuôi, nhưng kết quả là chúng tôi vẫn tìm nhầm người. Sau khi rời Úc, chúng tôi trở về nước và yêu nhau bốn năm. Chúng tôi gặp nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều. Đáng tiếc là chúng tôi đã kết thúc một mối quan hệ khi phải yêu xa như vậy. Cô ấy đã chủ động chia tay và kết hôn với một người đàn ông khác ngay sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học”.

“Vậy thì tại sao cô ấy lại mật vậy?” Đồng Kỳ Anh khéo léo hỏi.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.