"Tại sao lại không thể giữ?” Đồng Kỳ Anh vô thức vuốt ve chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng, có chút buồn bực nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh vừa nhìn kết quả xét nghiệm trong tay, vừa nặng nề nói với Đồng Kỳ Anh: “Em mang thai một bé gái”
“Cục cưng là con gái sao?” Đồng Kỳ Anh vui sướng, trên mặt cười đến sáng lạn..
Những câu nói tiếp theo của Nhiên Hoàng Minh làm niềm vui sướng của cô bay đi mất.
“Đứa bé sẽ là liều thuốc giải độc hoàn hảo nhất trên đời này”.
Đồng Kỳ Anh không thể tin nổi nhìn Nhiên Hoàng Minh, trong phút chốc cô nhớ lại lời nói năm xưa Tần Vũ Bảo nói với mình.
Nhiên Hoàng Minh thở dài, khẽ lắc đầu nói: “Em gái, em và Quân Tiêu vất vả lắm mới được yên ổn như bây giờ. Nếu như đứa trẻ được sinh ra thì những ngày tháng sau này của em, Quân Tiêu và cả chúng ta sẽ không có ngày nào bình an. Nhân lúc thai nhi còn nhỏ, anh sẽ sắp xếp một nữ bác sĩ tới phẫu thuật cho em”
Đồng Kỳ Anh không hé răng.
Nhiên Hoàng Minh nghĩ đến cảnh Đồng Kỳ Anh cam chịu, vì thế đứng dậy rời khỏi phòng thí nghiệm, chuẩn bị gọi nữ bác sĩ tới làm phẫu thuật cho Đồng Kỳ Anh.
Nhưng khi anh và nữ bác sĩ tới thì không thấy Đồng Kỳ Anh đầu nữa.
Nhiên Hoàng Minh có chút lo lắng nên nhấc điện thoại gọi cho Phó Quân Tiêu. Bên kia.
Sau khi Đồng Kỳ Anh rời khỏi phòng thí
niệm của Nhiến Hoàng Minh, một mình lang thang trên đường như cái xác mất hồn.
Đứa bé này thật sự là ngoài ý muốn.
Là mấy năm nay cô quá hạnh phúc đến nỗi quên đi thể chất của chính mình, đặc biệt là những vết sẹo làm cô đau đớn kia.
“Thật sự có thể giữ lại sao?” Đồng Tieu lĩnh trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
Phó Quân Tiêu cười cười: “Đương nhiên có thể!”
“Nhưng mà anh trai em nói.”
Ngay lúc Đồng Kỳ Anh lời còn chưa nói hết, Phó Quân Tiêu đã cúi người giơ tay đặt ngón trỏ lên môi cô: “Lời của anh trai không tính, tự chúng ta quyết định. Hôm nay em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta bàn bạc xem bố trí phòng cho cục cưng. Con với em liệu có giống nhau cùng thích hồng nhạt hay không?”
“Anh... Đồng Kỳ Anh không tự chủ được giơ tay ôm lấy Phó Quân Tiêu, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Phó Quân Tiêu an ủi nói: “Việc làm chính của em mỗi ngày là phải thật vui vẻ, em có vui vẻ thì anh và cục cưng mới vui vẻ”
“Ừm” Đồng Kỳ Anh cười càng đậm. Phó Quân Tiêu khẽ nâng người cô lên, hôn lên trán Đồng Kỳ Anh. Khi biết tin Đồng Kỳ Anh muốn hạ sinh đứa bé này, người phản ứng kịch liệt nhất là bố của cô Nhiên Hoàng Biên.
Hôm nay Phó Quân Tiêu đang ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng của mình chuẩn bị đến hầm mật, lên kế hoạch tương lai cho cục cưng thì nhận được điện thoại của Nhiên Hoàng Biên.
"Tôi nói câu này tên nhóc thối! Ai cho cậu lại làm con tôi mang bầu? Lúc con tôi mang thai Diệc Phàm, chính cậu đã hứa với tôi sẽ không để nó mang thai lần nữa. Còn nói chỉ sinh một đứa, sẽ không làm con gái tôi phải đau thêm một lần nào nữa” Nhiên Hoàng Biên giọng nói phì phì từ tai nghe truyền tới.
“Chuyện này ra ngoài con sẽ để ý cẩn thận” Phó Quân Tiêu thấp giọng trả lời. Nhiên Hoàng Biển miễn cưỡng nói: “Quyết định của con và Kỳ Anh làm mọi người lòng như lửa đốt!”