Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 987: Chương 987: Không có khó khăn nào không thể vượt qua






“Không phải cô nói cô không rảnh sao?” Phó Diệc Phàm thờ ơ đáp.

Tận Sơ Hạ cười ngại ngùng, thuận miệng giải thích: “Vừa nãy do tâm tình không tốt nên nói lung tung, anh đừng để bụng”

“Nói đi, cô lại có chuyện gì muốn tôi giúp đỡ?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.

Tần Sơ Hạ nhịn không được khen một câu: “Anh đúng là con giun trong bụng tôi, thế mà lại biết tôi đang nghĩ gì”.

“Tôi không phải con giun trong bụng cô mà là do cô ngu ngốc, tâm tư dễ đoán” Phó Diệc Phàm cực bình thản đáp trả.

Tần Sơ Hạ xấu hổ: “Này này này! Tôi không có ngu ngốc. Loại chuyện này vốn không cần đoán được chưa. Hơn nữa tôi tìm anh trừ chuyện công việc ra còn có thể có chuyện gì chứ?”

Phó Diệc Phàm cười cười, chuyển chủ đề: “Nói chính sự đi.”

Tần Sơ Hạ thu lại tính tính, nghiêm túc nói: “Tôi phải gặp mặt anh, mặt giáp mặt nói”

“Bây giờ?” Phó Diệc Phàm ngạc nhiên.

Tân Sơ Hạ hỏi lại: “Không thì khi nào?”

“Bây giờ đã tối rồi” Phó Diệc Phàm bổ sung: “Ngày mai đi.”

“Nhưng tôi đang gấp” “Lúc đầu sao không thấy cô gấp?” “Còn không phải vì bây giờ tôi mới nhận được tin tức sao!”

“Cô nói địa điểm đi”

“Anh đến căn hộ của tôi đi. Tôi chia sẻ định vị cho anh”

“Được.”

“Không gặp không về.”

Sau khi Tần Sơ Hạ nói chuyện điện thoại với Phó Diệc Phàm xong, nhanh chóng gửi cho Phó Diệc Phàm địa chỉ căn hộ và số nhà của mình.

Khi cô về đến nơi, lập tức chuẩn bị đầy đủ tài liệu, cô chuẩn bị đầy đủ vì muốn thuyết phục Phó Diệc Phàm giúp mình.

Một lát sau... Chuông cửa căn hộ vang lên.

Tần Sơ Hạ nhanh chóng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người ở ngoài là Phó Diệc Phàm liền tươi cười chào đón: “Không cần cởi giày đầu, anh cứ mang thẳng vào nhà đi.”

“Tôi chỉ cho cô mười lăm phút” Phó Diệc Phàm nói.

Tần Sơ Hạ mạnh mẽ gật đầu, đưa tay làm một dấu “OK”, sau đó vội vàng kéo Phó Diệc Phàm đi vào phòng khách.

Phó Diệc Phàm đi theo Tần Sơ Hạ tới phòng khách, nhìn thấy tài liệu được để trên bàn trà, thản nhiên nói: “Không phải cô tìm lộn người đấy chứ? Tôi đâu có phải nhà thực vật học?”.

“Tôi không có tìm nhầm. Tôi chính xác muốn tìm anh!” Tần Sơ Hạ cầm một phần tài liệu lên đưa cho Phó Diệc Phàm, hứng trí bừng bừng nói: “Có người giúp tôi đi tìm hiểu tình huống ở Hải Vân. Tại Hải Vân có một vùng núi sâu, không chỉ có nhiều dược liệu quý hiếm như nhân sâm, có linh chi mà còn cả nhiều loại thảo dược cực hiếm thấy. Bây giờ tôi đang làm một dự án nhưng thiếu mất một loại cây thân cỏ, mà nó chỉ mọc ở vùng núi sâu kia” Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

“Cô nói những chuyện này với tôi thì có ích gì, tôi nghe cũng không hiểu, không giúp gì được cho cô đâu” Phó Diệc Phàm nhìn nội dung mớ tài liệu, hơi lắc đầu.

Tần Sơ Hạ nghiệm mặt phản bác: “Ai nói vô dụng! Tác dụng rất lớn là đằng khác. Hôm nay tôi bỏ tiền thuê người điều tra, buổi tối người đó đưa cho tôi tin tức nói vùng núi đó đã bị người ta nhận thầu, có lệnh cấm chế. Cho nên mấy người nông dân chuyên đi hái cây thuốc mới không dám đi vào”

“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?” Phó Diệc Phàm vẫn lạnh nhạt như trước.

Tần Sơ Hạ nhịn không được có chút nghi ngờ: “Này! Anh thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ không hiểu thế hả? Tại sao lại không có quan hệ với anh chứ? Hẳn là anh biết người nhận thầu vùng núi đó là ai nhỉ?”

“Tôi thật sự không biết việc cô nói có gì liên quan đến tôi.”

“Không thể nào? Bố anh nhận thầu một mảnh rừng lớn như vậy mà anh không biết chút nào ư?"

“Từ trước giờ có bao giờ tôi hỏi đến chuyện của bố tôi đâu, vậy có vấn đề gì sao?”

“Vậy bây giờ anh biết rồi, anh có thể giúp tôi nói chuyện bên chỗ bố anh không? Cho phép tôi đưa một người nông dân trồng thuốc vào khu rừng mà bố anh nhận thầu để hái thuốc, được không?" Tần Sơ Hạ thành khẩn hỏi.

Phó Diệc Phàm trả lời: “Cô có thể trực tiếp tìm bố tôi đàm phán”

“Tôi hỏi thăm qua rồi, bố anh là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không phải ai muốn gặp cũng gặp được đâu!” Vẻ mặt Tân Sơ Hạ đau khổ.

Phó Diệc Phàm dứt khoát từ chối, xoay người muốn đi: “Chuyện gấp này của cô tôi không giúp được”.

“Làm ơn mà, được không? Anh cũng đầu tư vào dự án này của tôi mà! Bây giờ loại cây thân cỏ này là nhân tố quyết định của dự án, không có nó thì dự án không thành công nổi. Anh cũng không muốn bản thân chịu lỗ vốn đúng không? Anh yên tâm, tôi cho người đi hái cây thân cỏ, sau đó sẽ trả tiền mua cây thân cỏ cho bố anh” Tần Sơ Hạ vội vã ngăn Phó Diệc Phàm lại, lập lời thề son sắt.

“Cô cũng nói là bố của tôi nhận thầu mảnh rừng rậm kia, còn hạ cả lệnh cấm. Không lẽ cô cho rằng bố tôi sẽ vì một câu nói của tôi mà bỏ lệnh cấm của mảnh rừng, để cô cho người đi hái cây thân cỏ?” Phó Diệc Phàm bình tĩnh hỏi lại.

Tân Sơ Hạ không thuận theo cũng không buông tha, muốn tranh thủ cơ hội cho chính mình: “Anh giúp tôi xin một nhân tình đi! Anh chưa thử làm sao biết được bố anh sẽ không bằng lòng

chứ?”

“Bởi vì tôi hiểu bố tôi” Phó Diệc Phàm thẳng thắn trả lời.

Tần Sơ Hạ lại lấy một phần tài liệu khác ra đưa cho Phó Diệc Phàm, vừa mở ra vừa giải thích: “Anh xem này, đây là bản báo cáo phân tích thành phần. Chỉ cần có cây thân cỏ này, thành phẩm của tôi có thể được nghiên cứu thành công rồi tung ra thị trường. Tôi tin chắc mức độ hiệu quả của nó sẽ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.