: Lại gặp anh cả
Nhiên Hoàng Minh chỉ là đã cố gắng hết sức ám chỉ cho Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Bác có lẽ không đáng tin cậy, nhưng dường như Đồng Kỳ Anh quyết tâm một lòng một dạ ở chung với Phó Quân Bác, hơn nữa đã càng lún sâu vào đó.
Tuy rằng đây là trực giác của bản thân Nhiên Hoàng Minh nhưng anh ta cảm thấy trực giác của mình không hề sai.
Phó Quân Tiêu cũng trầm mặc.
Ngày hôm sau Đồng Kỳ Anh không đi làm, người thông báo chuyện này cho Phó Quân Tiêu là em trai Phó Quân Bác.
Trong điện thoại, Phó Quân Bác không hề nhiều lời về chuyện của Đồng Kỳ Anh, giữa hai anh em bọn họ đột nhiên không còn nhiều chuyện để nói như trước đó nữa.
Trong lòng Phó Quân Bác, anh cả Phó Quân Tiếu là con trai hung thủ giết hại đứa mẹ anh ta.
Mà ở trong lòng Phó Quân Tiêu cũng đan xen quá nhiều cảm xúc phức tạp về Phó Quân Bác.
Cái chết của bố có phải thật sự liên quan đến mẹ đẻ của Quân Bác không?
Có phải Quân Bác thật sự đang tính toán âm thầm từ từ nuốt trọn tập đoàn Phó thị?
Còn có, Quân Bác và Kỳ Anh...
Sau khi Phó Quân Tiêu và Phó Quân Bác nói chuyện điện thoại xong, anh ngồi một mình trên ghế ông chủ nhắm mắt nghỉ ngơi. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm thấy lòng mình lại mệt mỏi đến như vậy.
Bên kia, biệt thự mới của Phó Quân Bác có thể trực tiếp xách đồ vào ở. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Sau khi Đồng Kỳ Anh dọn vào nhà mới, cô kéo tay Phó Quân Bác, tò mò đi xem từng gian phòng trong biệt thự.
Lúc cô nhìn thấy "phòng trẻ con", không nhịn được thốt lên tán thưởng: "Đáng yêu quá!"
Phòng bọn nhỏ có hai gian, một là phòng bé trai, một gian là phòng bé gái.
Phòng của bé gái là màu hồng công chúa, còn phòng của bé trai là đại dương xanh, ở giữa hai phòng em bé còn có một gian vui chơi với cầu trượt, xích đu, giường nhảy và đủ loại đồ chơi khác nhau.
Phó Quân Bác ôm Đồng Kỳ Anh từ phía sau, ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi: "Em thích tất cả những thứ này sao?"
“Ừm, thật sự rất thích!” Đồng Kỳ Anh gật đầu lia lịa, thật lòng cô đã thích đến mức không thể thích được nữa.
"Kỳ Anh."
"Da?"
Phó Quân Bác đột nhiên ôm chặt Đồng Kỳ Anh, thâm ý sâu xa nói: "Dù về sau có xảy ra bất kỳ chuyện gì, em cũng đừng rời xa anh."
"Vâng. Đồng Kỳ Anh mỉm cười gật đầu đáp.
Suốt những ngày ở nhà riêng, Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình sống lay lắt qua nhiều năm. Từ sau khi cùng Phó Quân Bác chuyển về sống trong biệt thự mới này, Đồng Kỳ Anh mới cảm thấy mấy ngày này trôi qua trong nháy mắt.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, các tân sinh viên đại học Cung Huy bắt đầu nhập học.
Phó Quân Bác cử trợ lý Triệu Bân đưa Đồng Kỳ Anh đi bảo danh.
Đồng Kỳ Anh nhanh chóng thích nghi với ngôi trường mới, cũng kết thân với những người bạn cùng phòng mới.
Có một con phố ăn vặt rất nổi tiếng ở thành phố Cung Huy. Ở đó không chỉ có đồ ăn vặt mà còn có một vài quán bar rất nổi tiếng.
Bởi vì bản thân đã khá quen thuộc với thành phố Cung Huy, Đồng Kỳ Anh cùng ba người bạn cùng phòng khác ngồi ở một quán nhỏ bên đường nổi tiếng ngon nhất ăn thịt nướng và uống bia.
Ba cô gái giống như các chàng trai, sảng khoái nói chuyện về khoảng thời gian học cấp ba của mình.
Đồng Kỳ Anh lại không hề muốn nói nhiều về chuyện của bản thân với bọn họ, cũng không hề muốn nói cho bạn cùng phòng biết, thực ra hiện giờ cô chỉ là đứa mồ côi, hơn những còn là một người đã lập gia đình.
Bởi vì cô phát hiện mình và ba người bạn cùng phòng này hoàn toàn là người của hai thế giới khác
nhau.
Ba bạn kia thích đu idol, thích phim hoạt hình giả tưởng, thích đọc truyện tranh cho hủ nữ,...
Mấy thứ này tuy Đồng Kỳ Anh đều đã nghe qua nhưng cô lại không thấy hứng thú với nó.
Đúng vậy, cô không thích ngôi sao, cũng không thích hoạt hình truyện tranh, càng không thích những bộ quần áo kỳ dị.
Rõ ràng cô mới mười tám mười chín tuổi, lại bắt bản thân sống như hai tám hai chín tuổi.
"Không đưa tiền đừng hòng đi đâu!"
Đúng vào lúc này, phía bên kia bỗng nhiên truyền tới vài tiếng quát lớn.
"Đây là sắp có đánh nhau sao?" Bạn nữ cùng phòng hoàn toàn ở trạng thái xem kịch.
Đồng Kỳ Anh cũng theo bản năng nhìn qua đó.
Chỉ thấy một bóng người đàn ông cao lớn thon dài bị vài người bảo vệ vây quanh.
"Anh, anh cả!" Đồng Kỳ Anh gần như buột miệng thốt ra.
Các bạn nữ cùng phòng nhìn nhau, đồng thanh nói: "Anh trai cậu à?"
Mắt thấy bọn họ sắp đánh nhau, Đồng Kỳ Anh vội vàng đứng dậy xông qua đó.
"Dừng tay!"
Đồng Kỳ Anh trực tiếp lao tới bên người Phó Quân Tiêu, đỡ lấy thân hình nồng nặc mùi rượu đang lung lay sắp ngã của anh.
"Cô là ai hả?" Một người bảo vệ tay cầm cân điện mất kiên nhẫn quát lớn.
"Tôi là em gái anh ấy. Xin hỏi anh trai tôi bị làm sao vậy?" Đồng Kỳ Anh yếu ớt hỏi.
Bảo vệ nam đáp: "Anh trai cô không trả tiền rượu đã muốn đi."
"Bao nhiêu tiền?" Đồng Kỳ Anh hỏi lại.
"Bảy triệu!" Bảo vệ nam đáp.
" Bảy triệu? Nhiều vậy sao!" Đồng Kỳ Anh kinh ngạc.
Phó Quân Tiêu không khỏi nắm chặt nắm tay, vừa định đấm người bảo vệ kia một cú lại bị Đồng Kỳ Anh mạnh mẽ giữ chặt lại.
Cô vừa túm lấy Phó Quân Tiêu, vừa lấy ví tiền móc ra bảy triệu vẻn vẹn trong đó đưa cho bảo vệ nam.
Người đó nhận tiền đếm đủ xong liền nháy mắt với mấy anh em bên cạnh.
"Sau này không có tiền thì đừng có ra ngoài làm bậy!" Bảo vệ nam liếc Phó Quân Tiêu đầy bất mãn, dẫn theo đám đàn em trở về quán bar.
Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng thở ra, Phó Quân Tiêu loạng choạng vài cái, dường như hận không thể đá cho tên bảo vệ nam kiêu ngạo kia một phát.
"Anh cả... Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy chứ?" Đồng Kỳ Anh dìu Phó Quân Tiêu, nhíu mày hỏi.
- -------------------