Phó Quân Tiêu giơ tay nâng gò má Đồng Kỳ Anh lên, dịu dàng ra lệnh: “Tạ Liên, lại nói em yêu anh thêm một lần nữa “Em yêu anh!”
Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi liền đáp.
Quả nhiên, quả nhiên anh muốn cô làm cái gì, thì cô sẽ làm cái đó.
Làm một cách vô cảm, không mang theo bất kỳ một sắc thái tình cảm gì.
Kỳ Anh như vậy khiến cho anh đau đớn, cũng khiến cho anh sâu sắc cảm thụ được cái gì gọi là “chiếm được người của em nhưng lại không chiếm được lòng của em”
.
Bây giờ rõ ràng anh có thể muốn làm gì thì làm với cô, cũng có thể tùy ý điều khiển cô trong tay mình.
Thế nhưng, anh lại chẳng muốn cô vì mình làm gì cả.
Kỳ Anh như vậy, tựa như một cái xác không hồn! Trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu giờ đan xen giữa đớn đau và bất đắc dĩ.
Anh nhích người về phía sau, nằm xuống, một tay gối đầu, một tay giang ra, dịu dàng dỗ: “Qua đây, nằm trong lòng anh, ngủ cùng với anh!”
Đồng Kỳ Anh gần như hoàn toàn nghe theo.
mệnh lệnh của anh.
Cô nghiêng người bò qua, sau đó chậm rãi nằm xuống, gối đầu lên khuỷu tay rắn chắc của Phó Quân Tiêu, rồi lại xoay người rúc vào trong lòng anh.
“Ôm anh!”
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Phó Quân Tiêu vang lên.
Đồng Kỳ Anh liền giơ tay vòng qua ngực anh, ôm anh thật chặt.
Cô bây giờ, thực sự giống như một con rối bị làm phép, sẽ tuyệt đối nghe theo bất kỳ mộ mệnh lệnh nào mà anh đưa ra.
Phó Quân Tiêu kéo Đồng Kỳ Anh vào lòng, hơi nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng ngửi hương chanh thoảng trên làn tóc.
Mùi trên người cô, là thứ mà cả đời anh cũng không thể nào quên được.
“Ngoan, nhắm mắt lại, ngủ đi em, ngủ cho ngon!”
Phó Quân Tiêu chầm chậm nói, giọng nói êm ái mà dịu dàng, tựa như dỗ một đứa bé thơ vào giấc mộng, khẽ nói: “Anh yêu em, cả đời này, anh chỉ yêu em!”
Thân thể trong lòng mềm mại yêu kiều, thơm ngát dễ chịu.
Phó Quân Tiêu giờ khắc này, vì hạnh phúc ngắn ngủi mình có thể sở hữu mà cảm thấy...
an ủi.
Đồng Kỳ Anh chậm rãi nhắm mắt, yên lặng ngủ thiếp đi.
Đây là lần thứ mấy cô thức dậy từ trên giường.
của anh cả Phó Quân Tiêu thì Đồng Kỳ Anh hoàn toàn không nhớ rõ.
Chuyện tối hôm qua, cô cả một xíu ấn tượng cũng không có, ký ức cuối cùng vẻn vẹn chỉ dừng lại ở thời điểm Phí Ngọc Nam mời cô uống rượu vang, Đồng Kỳ Anh còn nhớ mang máng ông ta nói cái gì mà cô đã nuốt vào bụng cái loại thuốc gì gì đó.
Đồng Kỳ Anh từ trên giường ngồi dậy.
Cô quan sát drap giường thật tỉ mỉ, sau đó lại cúi đầu xem xét chính mình.
Drap giường sạch sẽ! Quần áo trên người cô còn nguyên.
Cho nên...
Đồng Kỳ Anh võ võ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh cả Phó Quân Tiêu hẳn là sẽ không làm gì cô đâu nhỉ, vì dù sao cô cũng là em dâu của anh ấy mà!!! Anh cả nhất định sẽ không dám làm bậy với mình đâu! Thế nhưng mà tối qua anh cả đã làm gì với cô thì cô thực sự là...
chẳng nhớ gì ráo trọi.
- -------------------