Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng gỡ tay Đồng Kỳ Anh ra khỏi cổ mình, sau đó cầm lấy cổ tay cô đặt lên chăn.
Anh vô cùng dịu dàng đối với cô, không muốn quấy rối giấc mơ đẹp của cô.
“Kỳ Anh, ngủ ngon”
Anh yêu em...
Lúc Phó Quân Tiêu vừa định cúi người xuống hôn vào trán cô, nụ hôn chỉ đến giữa không trung anh liền kiềm chế lại.
Thân phận của anh và cô khác xa nhau, anh không thể có suy nghĩ không nên có khác với cô được.
Câu nói này, không biết anh đã tự nhắc nhở bản thân mình bao nhiêu lần rồi.
Nắm chặt hai nắm đấm lại, Phó Quân Tiêu liền đứng dậy rời đi.
Sau khi trở về phòng của mình, Phó Quân Tiêu tháo cà vạt ra, ngay cả đèn trong phòng ngủ cũng lười nhác chả muốn bật, anh cởi chiếc áo vest xuống, tiện tay ném thẳng áo vest và cà vạt lên băng ghế dài cạnh cửa, sau đó vừa cởi cúc áo vừa đi về phía bồn tắm.
Sau khi tắm xong từ nhà tắm đi ra, lúc Phó Quân đang chuẩn bị đi tới giường bước chân bỗng dừng lại.
Tay anh đang cầm khăn mặt lau tóc dừng lại một chút, giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến anh cảm cảm thấy chán ghét, cặp lông mày lưỡi mác hơi chau lại.
Thấy có một người đang nằm trên chiếc giường của mình, Phó Quân Tiêu khó chịu cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người người đang nằm trên giường của mình.
Người này là một người phụ nữ, vẻ mặt khi ngủ giống với Đồng Kỳ Anh.
Không cần phải nghĩ, trong cái phòng này ngoài Tô Hoài Lan ra còn ai có gan dám ngủ trên giường của Phó Quân Tiêu chứ? Sau khi thấy rõ người phụ nữ này chính là Tô Hoài Lan, sắc mặt anh bỗng lạnh lẽo đến cực độ.
Tô Hoài Lan ở trên giường giống như đang cố tình giả vờ ngủ, mệt mỏi xoay người một cái.
Bên trong chiếc áo choàng tắm người cô ta trần như nhộng.
Đôi chân dài tùy ý tách ra, không chút rụt rè khoe ra tư thế ám muội, hai quả “bóng bay”
trắng nõn như đang căng nước rung lên trên không trung theo động tác xoay người.
Tô Hoài Lan cứ nghĩ rằng Phó Quân Tiêu đang nhìn mình, đâu biết rằng anh đã sớm xoay người sang chỗ khác, gọi điện điện thoại cho thím Lưu lên đây.
Khi Tô Hoài Lan nhẹ nhàng mở mắt ra, chớp mắt người cô ta nhìn thấy lại biến thành gương mặt vẫn chưa tỉnh ngủ của thím Lưu đang u ám trừng mắt lên nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Thím Lưu không chút do dự, tức giận lôi Tô Hoài Lan đang giả vờ ngủ trên giường dậy, kéo thẳng cô ta ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt Tô Hoài Lan tỉnh táo lại, mở to đôi mắt, cố làm ra vẻ hoảng sợ kêu lớn lên: “Aa..”
Thím Lưu vừa kéo Tô Hoài Lan đến cửa, Phó Quân Tiêu không thèm nhìn cô ta lấy một cái, lạnh nhạt nói với thím Lưu: “Thím Lưu, giúp tôi thay ga trải giường và chăn!”
Anh đang chê cô ta bẩn? Bỗng chốc Tô Hoài Lan tức giận đến nỗi hét lớn lên, đem tất cả sự căm giận trút hết lên người thím Lưu: “Thím Lưu, thím đang làm cái gì đấy?”
Cửa phòng bên cạnh “Cạch”
một tiếng, bỗng chốc phá tan sự ồn ào của ba người họ trên hành lang.
Đồng Kỳ Anh vừa ngáp vừa bước từ trong phòng ra, thực ra cô bị tiếng chuông báo thức của điện thoại đánh thức, mặc dù không biết ai đã đưa mình về phòng nhưng giờ cô phải đi xuống bếp để nấu nốt nồi canh.