Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 633: Chương 633: Nếu có lợi thì chủ động theo đuổi






"?" Lạc Vũ không thể hiểu được dụng ý của Lâm Tình.

Lâm Tình nói trọng điểm của lời nói: "Nếu như gia cảnh của cô bé có lợi cho cậu thì cậu chủ động theo đuổi cô bé. Nếu không có lợi cho cậu thì cậu chỉ đối xử với cô bé như em gái thôi. Hiểu không?"

"Chị Tình, như vậy không tốt lắm đâu? Em thấy cô bé Mộc Miên kia rất đơn thuần, chúng ta không nên ôm loại mục đích này mà tiếp cận với cô bé" Lạc Vũ cười khổ.

Lâm Tình hỏi ngược lại: "Cậu thấy dáng vẻ cô bé thế nào?"

"Rất đẹp, còn xinh đẹp hơn so với những ngôi sao nữ trong vòng giải trí kia" Lạc Vũ thành thật khai báo.

"Vậy cậu cảm thấy lúc chọn cô bé làm bạn gái khiến cậu cảm thấy uất ức sao?"

"Chị Tình, em còn chưa bắt đầu sự nghiệp thì sao mà dám nói tới bạn gái. Hơn nữa, nói có bạn gái sẽ s mất người theo dõi. Em không dám đầu" Lạc Vũ trêu ghẹo nói.

Lâm Tình lại nói từng chút một: "Ý tôi là bảo cậu lấy lòng cô bé, để mối quan hệ phía sau cô bé trở thành hậu thuẫn của cậu trong giới giải trí. Hiểu không?"

Lạc Vũ thoải mái gật đầu một cái.

Cậu nhóc này cuối cùng cũng thông suốt!

Lạc Vũ đi loanh quanh trong phòng, lục tung tìm kiếm một hồi, sau đó mở va li của mình ra liền tìm được một con búp bê hình tượng hoạt hình cầm tay của mình.

Lâm Tình nhìn một cái liền hiểu ý của anh ta, vội vàng hất tay một cái, tỏ ý bảo anh ta mau đi đi.

Lúc Nhiên Mộc Miên đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì đột nhiên có tiếng người gõ cửa.

"Mộc Miên, em đã ngủ chưa? Anh là Lạc Vũ"

Vừa nghe thấy tiếng Lạc Vũ, Nhiên Mộc Miên liên tỉnh ngủ.

Cô bé đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, vén chăn ra, ngay cả giày cũng không kịp đeo, đi chân trần chạy ra mở cửa.

"Em chưa ngủ! Anh tìm em ạ?" Nhiên Mộc Miên kéo vừa cửa phòng ra một cái liền vội vàng hỏi.

Lạc Vũ thấy nụ cười trên mặt của Nhiên Mộc Miên, ánh mắt lại không kìm nổi lòng theo khuôn mặt tròn dễ nhìn của cô bé mà rung động.

Người cô bé hơi gầy, dưới cái cổ trắng như cây hành là cặp xương quai xanh đẹp mắt, ngực mượt mà cũng rất đầy đặn, do ánh sáng trong phòng mà chiếc váy ngủ công chúa bằng lụa đã làm lộ ra những đường cong uyển chuyển của cô gái kia, dụ người ta mơ mộng.

Cuối cùng lúc ánh mắt rơi xuống cặp chân trần của cô bé, Lạc Vũ chỉ cảm thấy cơ thể mình không nghe theo sự sai bảo của bộ não, đột nhiên tiến đến ôm lấy Nhiên Mộc Miên.

Nhiên Mộc Miên bị hành động này của anh ta dọa sợ hết hồn.

Nhưng chỉ một câu nói của Lạc Vũ trong nháy mắt đã trấn an lòng cô bé: "Cô bé này sao không đi giày vào, nhỡ bị cảm thì phiền phức lắm"

A... thật ấm lòng!

Nhiên Mộc Miên ngửa đầu nhìn gò má Lạc Vũ, không nhịn được nổi lên si mê.

Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Vũ phát hiện, hóa ra cơ thể con gái lại có thể mềm giống như kẹo bông vậy.

"Đây là quà cho em"



Lạc Vũ muốn trao đổi số điện thoại di động với cô béll

"Sao vậy?" Lạc Vũ thấy Nhiên Mộc Miên ngẩn người mắt nhìn chằm chằm mình, không hiểu liền hỏi.

Nhiên Mộc Miên định thần lại, vội vàng từ trên giường leo đến tủ đầu giường, lấy điện thoại đang sạc, mở khóa màn hình sau đó đưa cho Lạc Vũ.

Lạc Vũ hiểu ý cười một tiếng, nhận lấy điện thoại di động của Nhiên Mộc Miên rồi lưu số điện thoại di động của mình vào, sau đó ẩn gọi đi.

Sau khi điện thoại di động trong túi quần anh ta reo, anh ta lại trả lại điện thoại cho Nhiên Mộc Miên, sau đó lấy điện thoại mình ra để lưu số của Nhiên Mộc Miên vào.

"Vậy sau này em có thể gọi điện cho anh không? Có thể nhắn tin cho anh không?" Nhiên Mộc Miên lòng tràn đầy hy vọng hỏi.

Lạc Vũ dịu dàng cười một tiếng, giơ tay lên xoa đầu Nhiên Mộc Miên: "Tất nhiên là được rồi, bất cứ lúc nào cũng được. Nhưng em phải giữ bí mật giúp anh nhé! Đừng để người khác biết chuyện riêng của chúng ta"

"Em cam đoan sẽ không tiết lộ!" Nhiên Mộc Miên lập tức giơ ba ngón tay thề với trời.

Đây là đặc quyền của cô bé với Lạc Vũ, cô bé sẽ không chia sẻ ra ngoài.

"Tháng này anh sẽ ở Hải Vân, phòng này anh sẽ bảo chị Tình giữ lại cho em ở. Nếu chúng ta đã là bạn rồi thì anh sẽ chịu trách nhiệm ba bữa ăn hàng ngày của em ở đây" Lạc Vũ thoải mái hào phóng nói.

Nhiên Mộc Miên vui vẻ nói cám ơn: "Lạc Vũ, anh thật tốt! Nhưng buổi sáng ngày mai em đi rồi, quấy rầy anh mãi cũng không tốt."

"Sao mai đã đi rồi?" Lạc Vũ nhất thời cảm thấy mất mát.

Ngược lại Nhiên Mộc Miên không có chút luyến tiếc, ưu tư, toét miệng nói: "Em đặt vé máy bay đi Bắc Bình rồi."

"Nhà em ở Bắc Bình sao?" Lạc Vũ có chút cố ý hỏi.

Nhiên Mộc Miên khẽ lắc đầu một cái: "Nhà em ở thành phố Thuận Canh. Em đi Bắc Bình để gặp anh trai em"

"Anh trai em làm việc ở Bắc Bình sao?" Lạc Vũ tò mò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.