“Anh không thích em cự tuyệt anh như thế được!”
Sắc mặt của Phó Quân Bác lộ ra vẻ dịu dàng, giọng điệu vừa xoa dịu, cô ta lại không thể nói chen vào. Đồng Kỳ Anh kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt cô ta lóe lên một ánh sáng, Phó Quân Bác cúi đầu xuống, đặt lên trán cô ta một nụ hôn. “Và bao gồm cả nụ hôn này”
Nụ hôn này lướt qua nhẹ nhàng tựa như một chú chuôn chuồn đáp nước dưới mặt hồ.
Phó Quân Bác đứng thẳng lên, anh ta nhìn đắm đuối nhìn vào Đồng Kỳ Anh, mỉm cười đầy ẩn ý. Nếu không quan sát Đồng Kỳ Anh với khoảng cách gân như vậy, anh ta sẽ không thể nhận ra cô ta là một cô gái miền Nam vừa nhỏ bé lại vừa xinh xẵn như vậy. Đồng Kỳ Anh không kiềm được đến nổi hai má ửng hồng, e thẹn rụt đầu lại. Ngay cả sợi dây chuyên mặt ngọc bích này... Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên nhớ ra sợi dây chuyên mặt ngọc mà Phó Quân Bác đã tặng cho cô ta giỗng hệt với dây chuyên mặt ngọc mà người đàn ông đã để lại cho cô ta vài tháng trước. “Có phải là anh có tận hai sợi dây chuyên ngọc bích? Sợi còn lại có hình con rồng đúng không?”
Đồng Kỳ Anh vô thức hỏi. Phó Quân Bác gật đầu: “Ừ, sợi dây chuyền này là của anh.
Anh cả của anh cũng có một sợi dây chuyên như vậy.
Sợi dây chuyên của anh có hình phượng hoàng, còn của anh cả chính xác là hình con rồng!”
“Anh cả của anh sao? Lãnh, Lãnh...”
Đông Kỳ Anh mơ hồ nhớ lại lần trước khi cô ta ở nhà Phó Quân Bác.
Cô ta và Phó Quân Bác đồng thanh gọi tên người anh cả. “Phó Quân Tiêu”
Phó Quân Bác liên hiểu ý, mỉm cười. Thấy vậy, Đồng Kỳ Anh đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Lễ nào...
Người đàn ông đó chính là Phó Quân Tiêu, là anh cả của Phó Quân Bác sao?! Nhưng không thể trùng hợp như vậy! Thế nhưng, nên giải thích như thế nào về sợi dây chuyền ngọc bích này đây? Trong lúc Đông Kỳ Anh còn đang sững sờ, thì Phó Quân Bác lại tiếp lời: “Mấy ngày nữa anh sẽ đưa em về nhà ra mắt bố mẹ, vừa hay, cũng có thể gặp mặt anh cả và chị dâu cả”
Lời nói của anh ta đã đánh thức suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh. Anh cả? Chị dâu cả? Có vẻ như cô ta đã suy nghĩ quá nhiều. Đồng Kỳ Anh mỉm cười gật đầu. Phó Quân Bác lấy từ trong túi ra thẻ atm, đưa cho Đồng Kỳ Anh: “Trong đây vừa đủ một tỷ, em hãy cầm lấy mà trả nợ cho bố mẹ vợ, mật khẩu là 520327! “Anh...”
Đồng Kỳ Anh ngây người. Phó Quân Bác dịu dàng mỉm cười: “Chuyện của em, anh trai Nặc Lâm Dương đã kể cho anh nghe hết mọi chuyện rồi”
Chính vì thế, vì anh thương cảm cho em, nên anh mới chấp nhận cưới em đúng không!? Đồng Kỳ Anh gượng cười, cô ta thật sự không nên mơ mộng hão huyền rằng anh ta vì thích cô ta nên mới đồng ý kết hôn. Thấy Đồng Kỳ Anh không nhận lấy thẻ atm, Phó Quân Bác đành miễn cưỡng nhét vào tay cô ta. “Sau này em sẽ trả lại cho anh!”
Đông Kỳ Anh gượng cười. Phó Quân Bác lắc đầu nói: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi, em không nên nói với anh những lời khách sáo như thế”
“Em xin lỗi”
Đồng Kỳ Anh vô thức nhận lỗi. Phó Quân Bác lại lắc đầu: “Lời xin lỗi cũng không được nói nữa”
Đồng Kỳ Anh nhếch miệng cười.