“Phải” Phó Diệc Phàm gật đầu.
Vừa rồi ở trong xe, ngoài xe có hai người không ngừng gọi cô gái này là "Điện hạ", cô gái này tám chín phần mười là người của hoàng tộc Viêm Phù.
Chẳng qua, điều anh không ngờ là cô gái này cũng có thể nói được tiếng địa phương.
Nếu anh biết cô ta có thể nói tiếng địa phương, anh sẽ không nói dối cô ta là bạn gái của anh.
Nhưng may mắn thay, kết quả anh muốn vẫn không thay đổi, chỉ quá trình này quá khó khăn.
Sau khi đánh giá Tần Sơ Hạ một lượt, Phó Hoằng Khôn đột nhiên nghiêm mặt nói: "Người tới là khách, người đầu trước tiên đưa cô gái này vào phòng nghỉ cho khách nghỉ ngơi."
Hai người hầu gái bước vào từ ngoài cửa, chào hỏi Tần Sơ Hạ: "Thưa cô, mời đi theo chúng tôi".
Tần Sơ Hạ mang tâm trạng phức tạp nhìn "anh rể tương lai", trong lòng có linh tính không tốt. Lúc này cô ta không thể không rời đi trước cùng hai nữ giúp việc, dù sao đây cũng là nhà người khác.
Phó Diệc Phàm cũng không thèm liếc mắt nhìn Tần Sơ Hạ một cái, tùy ý để cho người hầu gái dẫn Tần Sơ Hạ ra khỏi phòng khách.
“Cháu đi đuổi theo Vân Thùy cho ông, xin lỗi người ta cho tốt” Sau đó Hoằng Khôn ra. lệnh.
"Ông cố, cháu.."
Phó Diệc Phàm chưa nói hết lời, Hoằng Khôn đã trực tiếp ngắt lời anh, lớn giọng mắng: "Ông không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ cháu cả!"
"Ông cố, ông đừng tức giận, cô gái đó đúng là do cháu mang về, đóng giả làm bạn gái của cháu để qua mắt ông cố. Cháu cảm thấy cuộc hôn nhân của mình thì phải do mình. làm chủ" Phó Diệc Phàm thẳng thắn thú nhận.
Hoằng Khôn nói tiếp: "Diệc Phàm, gia cảnh của Vân Thùy, ông cố đã điều tra rõ một hai rồi. Dù cha mẹ con bé đã ly hôn, nhưng gia đình con bé trong sạch. Cô gái như vậy rất thích hợp với cháu. Ông cố hy vọng cháu đừng dính líu đến cô gái Viêm Phù không rõ nguồn gốc đó nữa"
"Ông cố, ông không nên nghĩ về cháu..." Phó Diệc Phàm muốn nói lại thôi, không hề giải thích, mà gật đầu. Việc phải làm lúc này là để ông cố nguôi giận trước đã: "Diệc Phàm hiểu rồi."
Ông cố lớn tuổi rồi, nếu như nổi giận làm hại sức khỏe, người là chất như anh sao có thể không cảm thấy đau lòng cho được?
"Ông cố lặp lại lần nữa, cháu đi xin lỗi Vân Thùy ngay lập tức!"
"Ông cố.." Phó Diệc Phàm cúi đầu, giọng điệu trầm thấp: "Ông có thể đợi sau khi tang kỳ của Mộc Miên được một năm rồi lại nói đến chuyện kết hôn của cháu được không?"
Vừa nhắc đến Mộc Miên, trong đôi mắt tràn đầy tang thương của Phó Hoằng Khôn hiện lên một tia buồn bã.
Lúc này, Tân Sơ Hạ đang nghe trộm ngoài cửa cũng nhất thời kinh ngạc.
Kinh hỉ vừa rồi chưa gì đã biến thành kinh ngạc trong nháy mắt rồi sao?
Cô gái mà Điện hạ tìm kiếm vậy mà đã chết?
"Được!" Hoằng Khôn thỏa hiệp: "Nhưng điều kiện tiên quyết là cháu phải đi xin lỗi Vân Thùy trước đã!".
Tần Sơ Hạ có thể nghe ra ông cụ này có vẻ vẫn còn yêu thương cô cháu gái tên Mộc Miên kia.
Rốt cuộc mối quan hệ giữa Mộc Miên và gia đình họ là gì?
Tần Sơ Hạ có hơi đau đầu.
Thấy Tần Sơ Hạ mãi mà không muốn rời đi, nữ hầu gái thúc giục: "Thưa cô, mời cô theo tôi vào phòng nghỉ cho khách nghỉ ngơi trước!"
Lời nói của người hầu gái ngoài cửa thu hút sự chú ý của Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm cúi người với Hoằng Khôn: "Ông cố, cháu đi xem thử" “Được rồi, cháu đi đi!” Hoằng Khôn có phần đau đầu mà đỡ trán. Phó Diệc Phàm bước ra ngoài, đối mặt với Tần Sơ Hạ đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Tần Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm đẹp trai tuấn tú, cảm giác trong lòng ngoại trừ xấu hổ thì chỉ còn lại xấu hổ.
“Tôi đưa cô đi nghỉ ngơi trước!” Phó Diệc Phàm thản nhiên nói.
Tần Sơ Hạ lúng túng đáp lời: "Cảm ơn!"
Sau khi cô rời khỏi phòng khách với Phó Diệc Phàm, cả hai cùng đi trên một hành lang dài.
"Anh có thể chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo dành cho người ở nơi này được không?” Tần Sơ Hạ yếu ớt hỏi.
Phó Diệc Phàm dừng bước lại, sau khi quay lại đánh giá Tân Sơ Hạ từ trên xuống dưới một lượt, anh cười hờ hững: "Nếu điện hạ không ngại, quần áo của em gái tôi có lẽ sẽ vừa với người cố"
“Anh còn có em gái?" Tần Sơ Hạ nhân cơ hội hỏi.
Phó Diệc Phàm thu hồi tươi cười, một tia sáng không dễ nhận thấy lóe lên trong mắt anh.
Tần Sơ Hạ không nhịn được truy hỏi: "Vậy em gái anh tên là gì?" "Con bé tên là “Mộc Miên”.
"Vậy cô ấy đâu rồi? Tại sao tôi không thấy cô ấy?" "Con bé.." Phó Diệc Phàm trầm giọng đáp: "Đã qua đời" "..." Tần Sơ Hạ nhất thời không nói nên lời, sau khi hoàn hồn lại, vội vàng nói: "Xin lỗi". Phó Diệc Phàm không nói gì thêm, dẫn Tân Sơ Hạ vào phòng nghỉ cho khách.
“Cô ở đây nghỉ ngơi trước đi, đến giờ ăn tối sẽ có người hầu đến đưa cô tới nhà ăn” Phó Diệc Phàm nhẹ nhàng nói.
Tần Sơ Hạ cười gật đầu.
Phó Diệc Phàm dứt lời thì lập tức rời đi, một mình đi ra bên ngoài biệt thự nhà họ Phó.
Dựa theo tác phong của ông cố, muốn anh xin lỗi Tống Vân Thùy, chỉ sợ là đã ra lệnh cho người ngăn cản hai mẹ con Tống Vân Thùy từ sớm rồi.
Vì vậy, đây là lý do tại sao cô ta lại ở đây.