Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 444: Chương 444: Tất cả đều do anh ban cho




Phó Quân Bác bị cái tát này của Đồng Kỳ Anh đánh bay cả hồn phách, đợi đến khi anh ấy hoàn hồn thì cửa thang máy đã từ từ đóng lại. Khuôn mặt của Đồng Kỳ Anh lập tức biến mất khỏi tầm mắt của anh.

ây.

Từ khi nào mà anh ấy trở nên tồi tệ như vậy?

Ngay trước khi lên, anh ấy đã đi thang máy trước, nhìn thấy anh cả đi một chiếc thang máy khác sau anh ấy.

Chỉ là anh ấy không ngờ rằng khi lên đến tầng, sau khi cửa thang máy mở ra, anh ấy sẽ gặp phải Đồng Kỳ Anh đang ăn kẹo.

Khoảnh khắc đó, có lẽ là vì anh ấy khó kiềm chế được tình cảm đối với Đồng Kỳ Anh, hoặc có lẽ là vì muốn báo thù anh cả, người anh ấy không nghe theo sự điều khiển của đại não mà chủ động bước tới cưỡng hôn Đồng Kỳ Anh...

Nhưng kết quả...

Anh ấy chỉ hôn trúng một mẩu giấy kẹo, không những không khiến anh cả tức giận mà ngược lại, anh ấy còn bị Đồng Kỳ Anh tát một cái vào mặt.

Rõ ràng là anh ấy cũng muốn nếm thử mùi vị sảng khoái của việc trả thù anh cả, nhưng lại phản tác dụng.

Dường như anh cả hoàn toàn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào của bọn họ. Còn anh ấy lại càng đẩy khoảng cách giữa mình và Kỳ Anh ngày càng xa hơn. Sau khi rời khỏi khách sạn, Đồng Kỳ Anh ngồi xuống ghế đá bên đường nghỉ ngơi.

Đôi mắt cô tối sầm lại, nhưng trong đầu chỉ ngập tràn dáng vẻ thờ ơ, hờ hững vừa rồi của Phó Quân Tiêu.

Anh vẫn là vị đế vương cao cao tại thượng đó, tựa như cô chẳng qua chỉ là một người qua đường tầm thường không đáng nhắc đến trong cuộc đời anh mà thôi.

Phó Quân Bác cũng chỉ tỏ ra lễ nghĩa nhã nhặn một chút rồi vội vàng chạy ra ngoài. Anh ấy tưởng rằng Đồng Kỳ Anh đã đi xa rồi, nhưng lúc nhìn thấy cô vẫn đang ngồi trên ghế đá bên đường cạnh khách sạn, anh ấy lại mừng thầm trong lòng, bước tới đó.

Bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, Đồng Kỳ Anh kinh ngạc ngước mắt nghiêng đầu sang nhìn, sau khi thấy là Phó Quân Bác, sắc mặt cô lại lập tức trở nên khó coi.

“Anh đã nói với em từ lâu rồi, anh cả sẽ không tin em đâu” Trong lòng Phó Quân Bác thấy hơi đắc ý, nói một cách không đầu không đuôi. Ngừng lại một chút, anh ấy lại nói: “Anh đã thăm dò tập đoàn Phó Thị của anh cả từ ba năm trước, sau khi anh ở sau lưng anh cả làm một số chuyện phản bội lại tập đoàn, anh cả đã không còn tin tưởng anh nữa. Bao gồm cả việc anh trở về lần này, ngoài mặt thì anh ấy coi anh là anh em, nhưng anh ấy vẫn luôn âm thầm đề phòng anh. Vì thế, anh ấy chắc chắn cũng sẽ có phòng bị với em”.

Anh ấy thấy mình hiểu rất rõ về anh cả, nhưng kỳ thực anh ấy cũng không hiểu rõ đến thế. Trong lòng Phó Quân Bác cũng rất mơ hồ.

Đồng Kỳ Anh chỉ biết Phó Quân Bác đang nói chuyện với cô, nhưng cô không nghe rõ lắm, đúng lúc cô cũng không có tâm trạng nghe anh ấy nói, càng không muốn nói chuyện với anh ấy. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

“Kỳ Anh, anh đã nói rồi, anh có thể chúc phúc cho em khi em ở bên cạnh những người đàn ông khác, duy chỉ có anh cả là không thể!” Giọng điệu của Phó Quân Bác bỗng trở nên sắc bén.

Đồng Kỳ Anh thấy hình như anh ấy vẫn chưa nói xong, thế là cô liền lấy máy trợ thính trong túi áo ra, sau khi đeo lại lên tai, cô nhìn Phó Quân Bác với ánh mắt vô cảm, nói: “Thứ nhất, những lời anh vừa nói một câu em cũng không nghe thấy. Thứ hai, bắt đầu từ bây giờ, em thật sự không muốn gặp lại anh, cũng không muốn nghe thấy giọng của anh nữa. Quân Bác, loại người quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình sẽ đánh mất rất nhiều thứ quý giá”

“Tại của em bị làm sao vậy?” Phó Quân Bác kinh ngạc nhìn Đồng Kỳ Anh, đưa tay lên giữ lấy vai cô, đau lòng hỏi.

Đồng Kỳ Anh hất tay anh ấy ra, cười khẩy: “Đều do anh ban cho đấy! Bởi vì anh đã gián tiếp biến em thành kẻ điếc. Bây giờ, anh đã thấy vui chưa? Ha! Đúng rồi! Em và anh cả đã ly hôn theo ý nguyện của anh rồi đấy! Là anh cả đưa ra lời đề nghị muốn ly hôn với em. Bây giờ có phải là anh thấy rất vui không? Có phải là anh thấy phải khiến anh cả đau khổ thì anh mới vui không? Không! Anh cả chẳng thấy đau khổ chút nào hết, anh ấy rất tiêu sái, thản nhiên! Anh tưởng rằng anh ấy sẽ giống anh, vì một người con gái mà đi tính toán chi li sao? Em nghĩ anh đã đoán sai rồi, anh cả anh ấy rất thờ ơ với em. Quân Bác, đối mặt với kết quả như này, anh đã hài lòng chưa? Anh thấy vui không? Hẳn là anh đã rất mãn nguyện, cũng thấy rất vui rồi nhỉ! Mặc dù không báo thù được anh cả nhưng ít nhất cũng trả thù được lên người em, đúng không?”.

“Kỳ Anh, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương em..” Phó Quân Bác nói một cách thành khẩn: “Em còn có anh, chúng ta vẫn có thể..”

Đồng Kỳ Anh hẩy mũi cắt ngang lời anh ấy muốn nói: “Người phụ em là anh, người làm tổn thương em cũng là anh. Anh đã có con của mình, cũng có một người phụ nữ sẵn lòng vì anh mà hi sinh cả mạng sống. Tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho em? Quân Bác, em không nợ anh cái gì hết. Em lại thấy hình như anh hi vọng em chết rồi anh mới thấy vui ấy!”

“Kỳ Anh, có phải là em đã yêu anh cả rồi không?” Phó Quân Bác chán nản buồn bã hỏi.

Đồng Kỳ Anh bị chấn động cả về thể xác lẫn tinh thần, không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.

Cô đứng dậy khỏi băng ghế đá, lại tháo hai máy trợ thính ra rồi bỏ đi một mình. Thế giới lại trở nên yên tĩnh, thật tốt... “Kỳ Anh..” Phó Quân Bác hét lên gọi. Nhưng đáng tiếc, cô không bao giờ nghe thấy giọng nói của anh ấy nữa.

Đồng Kỳ Anh một mình quay về căn hộ nhỏ của mình, sau khi cởi bỏ sự kiên cường, nước bắt có tuôn rơi như cơn lũ. Tạo cho mình một lớp ngụy trang nhiều ngày như vậy, hóa ra cũng có lúc cô không thể tiếp tục ngụy trang được nữa.

Cô nằm lên giường, những ngày tháng ở bên cạnh Phó Quân Tiêu như một thước phim đang chiếu, từng cảnh từng cảnh một cứ hiện lên trước mắt cô, tựa như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua...

Anh cả thật tàn nhẫn... Sao anh có thể thoải mái như vậy? Bỏ cô lại một mình âm thầm rơi lệ ở đây...

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.