“Nhiên Hoàng Biên, ông hãy nghe tôi nói rõ đây. Từ nay về sau ông đừng hòng gặp Mộc Miên nữa. Còn nữa, bây giờ xin ông hãy rời khỏi đây ngay lập tức.” Đồng Kỳ Anh tức giận ra lệnh đuổi Nhiên Hoàng Biên.
Nhiên Hoàng Biên giao đứa nhỏ trong tay cho Đồng Kỳ Anh, hạ giọng cầu xin: “Con gái, con đừng tức giận. Con hãy giúp bố nuôi nấng đứa nhỏ này, được không? Nó cũng là một sinh mệnh nhỏ... Bố đã là một ông già lớn tuổi rồi, không còn sức lực để nuôi đứa nhỏ nữa.”
“Tôi chỉ có một người con gái là Mộc Miên, tôi sẽ không nuôi đứa trẻ này. Ông hãy mang đi đi” Đồng Kỳ Anh lạnh lùng từ chối.
Nhiên Hoàng Biên cầu xin hết lần này đến lần khác: “Con gái, coi như bố cầu xin con được không?”
"Ông không thấy là ông quá đáng lắm sao?” Đồng Kỳ Anh nhìn lại Nhiên Hoàng Biên: "Ông vẫn luôn chỉ quan tâm đến việc nghiên cứu y học của bản thân. Nếu đứa trẻ này mang dòng máu Mộc Miên thì có phải ông định nhốt nó lại trong phòng thí nghiệm và rút máu của nó không ngừng chứ gì?”.
"Bố..” Nhiên Hoàng Biên ngập ngừng, đúng là ông ta có có ý định này.
“Cũng may đứa nhỏ này thật may mắn, nó không mang dòng máu của Mộc Miên” Đồng Kỳ Anh nghẹn ngào nói.
Nhiên Hoàng Biên cúi đầu, liếc mắt nhìn đứa bé sơ sinh còn đang ngủ say và lại khẩn cầu: “Con gái, nếu đứa nhỏ này đến thế giới này mà không có giá trị y học thì thứ bố có thể cho nó cũng chỉ có thể là một gia đình vẹn toàn”.
"Ông kêu tôi giữ lại đứa nhỏ này là để nhắc nhở tôi mỗi một khắc mỗi giây rằng ông đang thí nghiệm Mộc Miên sao?” Đồng Kỳ Anh đau lòng hỏi.
Nhiên Hoàng Liên méo miệng và sau đó nói: “Nhưng, đứa trẻ này vô tội mà”
“Nếu ông không muốn tự mình nuôi thì cứ gửi vào cô nhi viện đi” Đồng Kỳ Anh tức giận nói.
“Con gái, con thực sự không muốn nuôi nó sao? Con bé cũng xem như là em gái của Mộc Miên. Khi lớn lên, nó sẽ giống hệt Mộc Miên. Nó cũng là một nửa con gái của con mà” Nhiên Hoàng Biện lại cố gắng thuyết phục Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh không thể chấp nhận: “Con gái của tôi vĩnh viễn sẽ luôn chỉ có một mình Mộc Miên. Đứa nhỏ này là do ông tạo ra, cho nên ông hãy tự mình kết thúc đi. Ông hãy đưa nó đi đi, coi như tôi chưa từng thấy đứa nhỏ này”.
Nhiên Hoàng Biên không thuyết phục được Đồng Kỳ Anh nên chỉ có thể từ bỏ, ông ta tức giận ôm đứa bé đang quấn tã và rời khỏi nhà riêng.
Sau khi Nhiên Hoàng Biên rời đi, thím Lưu mới bưng trà ra.
Vừa rồi thím ấy định mang trà đến cho Nhiên Hoàng Biên, nhưng khi nghe hai bố con họ đang cãi nhau dữ dội nên thím ấy nghĩ tốt nhất không nên quấy rầy.
“Cô cả, thật ra đứa trẻ đó rất đáng thương. Thật ra cô có thể nhận nuôi đứa trẻ đó mà” Thím Lưu mềm lòng nói.
Đồng Kỳ Anh buồn bã ngồi xuống ghế sô pha và ủ rũ đáp: “Nếu tôi giữ lại đứa nhỏ đó và nuôi nấng bên cạnh Mộc Miên thì tương lại tính mạng của đứa nhỏ đó có thể sẽ gặp nguy hiểm”
“Tại sao chứ?” Thím Lưu khó hiểu.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấu mọi việc: “Nếu chuyện của Mộc Miên bị lộ ra ngoài, mà sau này đứa trẻ đó sẽ giống hệt Mộc Miên nên những người đó chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô bé và Mộc Miên là chị em sinh đôi, vậy đứa bé đó cũng sẽ gặp nhều nguy hiểm biết bao. Anh cả cố gắng bảo vệ Mộc Miên đã đủ mệt mỏi rồi, nếu anh lại bảo vệ thêm một người khác thì sẽ rất mệt mỏi đến chết mất. Thay vì như vậy, tốt hơn nên để đứa trẻ được nuôi dưỡng trong một gia đình bình thường và sống cuộc sống của một người bình thường, lớn lên khỏe mạnh như bao người khác.”
Tôi già rồi, chỉ thấy đau lòng cho việc trước mắt chứ không nghĩ được sâu xa như cô cả. Lúc này tôi còn hiểu lầm cô cả nữa. Thì ra cô cả làm như vậy chính là vì lợi ích của cô bé kia" Thím Lưu nói với một cảm xúc sâu sắc.
“Tôi cũng có phần ích kỷ trong đó. Tôi không muốn dành nhiều tình cảm cho những đứa trẻ khác. Đồng thời, tôi cũng không muốn anh cả của mình có thêm gánh nặng” Đồng Kỳ Anh gượng cười, sau khi dừng lại một lúc thì cô quay sang chủ đề khác: "Thím đã nấu xong món canh mà Mộc Miên thích ăn chưa?”
“Tôi đã làm xong và đang để trong bếp cho nguội ạ. Khi nào cô chủ về là có thể ăn được rồi.” Thím Lưu cười đáp.
Đồng Kỳ Anh vui vẻ gật đầu.
“Mẹ, hôn cái nào.” Mộc Miên ôm cổ Đồng Kỳ Anh rồi hôn lên mặt cô một cái chụt.
Nhiên Hoàng Minh vẫn mang cặp sách của Mộc Miên trên tay, cởi giày và bước vào nói: “Cô giáo nói Mộc Miên đã trở thành vua của lũ trẻ trong trường mẫu giáo rồi”.
“Vua của lũ trẻ sao?” Đồng Kỳ Anh bể Mộc Miên lên với vẻ mặt sững sờ.