Chàng trai đơ mặt ra.
Chuyện của Dao Dao thì có liên quan gì đến chuyện cậu ta muốn học chuyên ngành gì ở đại học chứ?
Mặc dù chàng trai vẫn chưa hiểu rõ được tình huống cho lắm nhưng vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Minh Tư Thành: "Điện, công trình điện cơ"
“Đây là danh thiếp của tôi. Sau khi cậu tốt nghiệp đại học thì đến tìm tôi, tôi sẽ tạo điều kiện tốt cho cậu” Minh Tư Thành lấy một tấm danh thiếp của mình ra và đưa cho chàng trai.
Chàng trai kinh ngạc nhận lấy tấm danh thiếp xem xem, ngay lập tức há hốc mồm.
Anh ấy, anh ấy hóa ra là...
Chàng trai vô thức nuốt nước miếng.
Trước khi rời đi, Minh Tư Thành dừng chân một lúc, nói với chàng trai: "Hãy trân trọng Mộc Miên... À không, hãy trân trọng Dao Dao"
Chàng trai ngước mắt lên nhìn Minh Tư Thành, chỉ thấy Minh Tư Thành cười nhạt, sau đó quay người rời đi.
"Chuyện đó... anh trai Dao Dao.."
Cậu ta còn tưởng rằng anh ấy đến đây để chỉ trích cậu ta không xứng với em gái anh ấy.
Chàng trai đuổi theo vài bước, sau khi hét lớn một tiếng thì ngập ngừng, muốn nói nhưng thôi. Mặc dù cậu ta không chắc chắn lắm, nhưng mục đích đến của người đàn ông này hẳn là tốt.
Bên kia, Nhiên Tân Dao vì để tránh Minh Tư Thành mà đã không đi ra ngoài mấy ngày liền, bởi vì trong lòng cô ngột ngạt đến phát rồ nên đã không ngủ ngon mấy đêm nay.
Đêm hôm nay lại là một đêm không ngủ.
Nhiên Tân Dao nằm trên bệ cửa sổ, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm.
Ngay khi cô cảm thấy mình ở nhà ngột ngạt đến mức sắc mắc chứng mất ngủ thì nhận được tin nhắn của Minh Tư Thành.
“Mộc Miên, mấy ngày nay, anh đã nghĩ thông rồi, anh quyết định buông em ra. Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho em bấy lâu nay. Cảm ơn em đã nói cho anh chân tướng. Trong tương lai, anh hy vọng em sẽ hạnh phúc. - Minh Tư Thành”
Xem đến đây, Nhiên Tân Dao trả lời một tin nhắn trong tâm trạng xúc động.
Cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi!
Nhưng cô vừa gõ ra những chữ này thì lại xóa chúng đi.
Vẫn không để ý đến anh ta như thế này thì hơn!
Nhiên Tân Dao cắt điện thoại, nằm rạp xuống bệ cửa sổ, nhìn ra bầu trời sao ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường vòng cung.
Vào lúc này, một ngôi sao băng kéo theo một cái đuôi dài, xẹt qua màn đêm xanh thẫm.
Đối mặt với sự trở lại của Minh Tư Thành, không ai hạnh phúc hơn già trẻ lớn bé nhà họ Minh, tất nhiên cũng có những người bạn của anh.
Minh Tư Thành quay về nhà bố mẹ, xin lỗi bố mẹ vì đã khiến bọn họ lo lắng lâu như thế.
Mẹ Lâu Giai Lệ nhìn thấy Minh Tư Thành cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng đen của Nhiên Mộc Miên thì xúc động chào đón, ôm lấy Minh Tư Thành: "Mẹ rất vui, thật sự rất vui."
Và bố Minh cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
“Sau này con vẫn sẽ là con ngoan của bố mẹ” Minh Tư Thành mỉm cười nói.
Một nhà ba người ôm nhau hạnh phúc.
Trở lại với cuộc sống bình thường, Minh Tư Thành phấn khởi trở lại, dốc lòng hết mình cho sự nghiệp.
“Ý của anh là gì?” Bùi Hạ Sênh vô cùng kinh ngạc.
Minh Tư Thành quay người lại, nhìn Bùi Hạ Sênh, chất vấn: "Khi Nhiên Tân Dao mắng tôi, tôi không cảm thấy đau. Trước đây, khi Mộc Miên không vui, tôi cũng sẽ thấy không vui, tôi sẽ muốn nghĩ cách làm thế nào để dỗ cô ấy vui. Nhưng tôi không hề có cảm giác đó với Nhiên Tân Dao"
"Cô ấy bị mất trí nhớ rồi! Con người thay đổi, tự nhiên cũng không còn cảm giác nữa" Bùi Hạ Sênh không đồng ý.
Minh Tư Thành gượng cười: "Không buông được, nhưng tôi cũng không thể để bản thân sa ngã và chán chường"
“Anh nghĩ thông là tốt rồi!” Bùi Hạ Sênh cười an ủi.
“Vậy tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi đây” Minh Tư Thành khẽ nói, sau đó xoay người bước lên lầu.
Bùi Hạ Sênh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đuổi tới đầu cầu thang, nhìn lên lầu, hét lớn: "Này! Ngày nào anh đi nước M? Dẫn tôi đi theo với!"